Dù gì tai nghe không bằng mắt thấy, thứ gì tận mắt thấy vẫn chân thực hơn. Khi tôi sắp xếp nhiệm vụ xong, mọi người cũng không phản đối, đến cả Hàn Mỹ Kỳ cũng thôi khóc, “vâng” một tiếng.
Tôi lặng lẽ kéo Hồ Kiếm sang một bên, thì thụp hỏi: “Bây giờ anh vẫn không chịu nói ra quan hệ giữa anh và Hàn Mỹ Kỳ à?”
Hồ Kiếm hỏi: “’Quan hệ gì cơ? Chúng tôi chỉ là đồng nghiệp bình thường thôi”.
Tôi bật cười: “Hai người có phải đồng nghiệp bình thường hay không, chẳng lẽ chúng tôi không nhìn ra sao? Anh cứ nói thẳng đi, anh quan tâm cô ấy như thế, hoặc là có ý đồ với cô ấy, hoặc là có quan hệ m.á.u mủ với cô ấy”
“…”
Thấy Hồ Kiếm không nói gì, tôi buột miệng hỏi: “Chẳng lẽ anh là ông bố mất liên lạc nhiều năm của cô ấy?”
Mặt mũi Hồ Kiếm bỗng chốc đỏ nhừ: “Ai, ai bảo thế, không phải đâu.”
Sau phút im lặng ngắn ngủi, Hồ Kiếm bất đắc dĩ nói: “Thôi, tôi nói thẳng với các anh, tôi đúng là bảo vệ, nhưng không phải bảo vệ của công ty XX nào đó, mà là bảo vệ của nhà họ Hàn, cũng chính là nhị quản gia của họ. Hàn Mỹ Kỳ là cô chủ thứ hai của nhà họ Hàn, vốn dĩ chúng tôi định tới Xiêng La bàn ít công việc, không ngờ lại lưu lạc tới đây”.
Tôi gật đầu, chẳng trách mấy hôm nay Hồ Kiếm cung kính với Hàn Mỹ Kỳ như thế, nịnh bợ không giống nịnh bợ, người yêu cũng không ra người yêu, tôi đang thấy lạ, nghe lời giải thích này mới hiểu, hóa ra họ có quan hệ như thế.
Buổi trưa, ánh mặt trời kỳ lạ chiếu rọi, ăn trưa xong, chúng tôi đi ra ngoài hang động.
Trừ Bạch Vi và Hàn Mỹ Kỳ vô tâm vô tư ra, chúng tôi đều cảm thấy hứng thú với cái xác máy bay này.
Dù lúc rơi, chiếc máy bay này đã hư hại hoàn toàn, mọi chức năng đều không sử dụng được nữa, nhưng đường quên nó là một sản phẩm bằng kim loại.
Chỉ cần là đồ bằng kim loại là đã khá hơn những vật dụng bằng gỗ mà chúng tôi phải dùng bây giờ rồi. Dẫu sao tôi lấy hai miếng sắt ra mài thành hai con d.a.o cũng dùng ngon hơn con d.a.o gỗ hiện giờ nhiều.
Khi chúng tôi đi tới chỗ máy bay rơi thì ai nấy đều hết sức kinh ngạc, nếu không chú ý kỹ thì khó mà phát hiện ra nó.
Lúc đầu máy bay lao xuống đất đã đ.â.m sâu vào trong vách núi, cánh quạt đã hoàn toàn vỡ nát không còn một mảnh, mà chỉ còn lại một nửa khoang máy bay dính đầy bùn đất thôi.
Tôi và Bạch Vi đi vào cửa cabin, chỉ thấy phòng điều khiển và buồng lái của chiếc máy bay này đều đã cháy sém, nếu không thì cũng dính đầy bùn đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-thu-mau-lanh/chuong-705.html.]
Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết là nó không thể bay được nữa. Nhưng điều kỳ lạ là trong khoang máy bay không hề có vết máu, người điều khiển trong máy bay cũng chẳng thấy đâu.
Tôi hỏi Bạch Vi thì cô ấy bảo lúc trước cũng không nhìn thấy. Lẽ ra khi khoang máy bay hư hại đến mức này thì khả năng cao là người điều khiển cũng đã c.h.ế.t ở bên trong.
Nhưng vấn đề thực tế ở đây là chúng tôi không hề phát hiện một chút dấu vết nào của người điều khiển ở đây cả.
Thậm chí ngoài bùn đất và chúng tôi ra, không hề có dấu vết của người thứ ba ở đây.
Điều đáng kinh ngạc hơn nữa là giả sử người điều khiển đã bị dã thú tập kích thì ít ra cũng phải có vết máu.
Nhưng trùng hợp một nỗi là bùn đất trên khoang máy bay khá mỏng, nếu có vết m.á.u rơi xuống thì đã biến thành màu nâu sẫm từ lâu rồi.
Bây giờ, trong đầu tôi đang có đầy nghi vấn, tôi tiếp tục kiểm tra tin tức trong khoang máy bay.
Tuy nhiên may mắn là dù tất cả thiết bị điện tử bên trong không còn sử dụng được nữa, nhưng trong đây lại có vài đồ dùng sinh hoạt đơn giản, ví dụ như một cái xẻng sắt, một con d.a.o gọt hoa quả, cùng với con d.a.o lúc trước là chúng tôi đã có hai con d.a.o gọt hoa quả, ngoài ra còn có vài quả quýt đã thối, bên dưới chúng có một cái kéo đã rỉ sét.
Chúng tôi để cô bé con và Hàn Mỹ Kỳ cầm những thứ này, rồi bảo Triệu Thư Hằng đi về với họ.
Hồ Kiếm thì đứng trông bên ngoài xác máy bay, tiện thể quan sát tình hình giúp chúng tôi.
Nếu thấy có điểm gì bất thường thì chúng tôi có thể kịp thời rời đi ngay. Còn tôi và Bạch Vi thì tiếp tục lục tìm trong khoang máy bay.
Nhưng ngoài những món đồ vừa mang đi, chúng tôi không còn phát hiện ra thứ gì khác.
Nhìn khoang máy bay này, tôi thầm nghĩ nếu chúng tôi có thể nghĩ cách dỡ cái khoang này ra, một vài linh kiện bên trong kiểu gì cũng có tác dụng.
Nhưng khi nhìn thấy những con ốc được vít chặt xung quanh khoang máy bay, tôi lập tức từ bỏ ngay cái suy nghĩ ấy.
Nếu muốn dỡ những thiết bị kim loại này ra, ít nhất là phải có một cái cưa điện, sau đó cưa cái khoang này ra, không thì chỉ có thể nằm mơ thôi.
“Ớ! Cái gì đây nhỉ?”