Tiểu Thư Máu Lạnh - Chương 716

Cập nhật lúc: 2025-04-07 07:21:51
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhưng chúng tôi đã quá coi thường sự tài tình của tự nhiên, trên hòn đảo cách xa lối sống văn minh của loài người này, các loài thú dữ to lớn đã tiến hóa trí thông minh cực lớn.

 

Chẳng mấy chốc, nó đã cho chúng tôi một bài học sinh động.Sắc mặt của Hồ Kiếm cực kỳ khó coi: “Không ngờ trên hòn đảo này lại có một con thú dữ như vậy, xem ra nơi này thật sự đã cách biệt với thế giới bên ngoài rất lâu rồi”.

 

Triệu Thư Hằng cũng nói: “Tôi đã bảo sao tự nhiên lũ sói đó lại bỏ đi rồi mà, thì ra là vì con quái vật khủng bố này tới”.

 

Nói rồi, anh ta ra vẻ thở phào một hơi, nhưng tôi nhìn thấy rõ là sắc mặt của Triệu Thư Hằng cũng vô cùng khó coi, tất cả chúng tôi, bao gồm cả cô bé con đều tái mặt.

 

Hàn Mỹ Kỳ thì ngồi thụp xuống đất ôm gối run rẩy, không nói được một câu nào.

 

Tôi vừa định lên tiếng, đỉnh đầu chợt vang lên ầm một tiếng. Chúng tôi nhìn lên trên, hình như thấy chúng tôi trốn trong hang, con thú khổng lồ kia càng thêm giận dữ, nó điên cuồng dùng móng vuốt đập xuống mặt đất.

 

Chúng tôi đều sợ hãi không thôi, cái hang này giống kiểu ống trúc, nham thạch bên dưới khá mỏng.

 

Nếu nó cứ đập tiếp, kiểu gì cũng nứt mất thôi.

 

Đến lúc đó, chúng tôi c.h.ế.t là cái chắc.Tôi và mấy người Triệu Thư Hằng đối mắt nhìn nhau, rồi đều phát hiện ra vẻ kinh hãi trong mắt đối phương.

 

“Khoan đã, nó… nó đâu mất rồi?”

 

“Nó đi rồi à?” Lúc này, Hồ Kiếm chợt lên tiếng, chúng tôi nhìn hết lên phía trên, nhưng qua khe hở trên nóc hang, chúng tôi không nhìn thấy gì nữa cả.

 

Đang lúc nghi hoặc, chúng tôi nhìn ngó xung quanh thì chợt cảm thấy một cảm giác chấn động nhè nhẹ truyền từ phía cửa hang vào. Trong tình huống căng thẳng này, thần kinh của mọi người đều cực kỳ nhạy cảm.

 

Dù là gió thổi cỏ bay, chúng tôi cũng cảm nhận được ngay, nên ai nấy đều lập tức nhìn ra cửa.

 

Nhưng chuyện khiến đỉnh đầu chúng tôi bốc hơi lạnh đã xảy ra.

 

Một lát sau, bên ngoài cánh cửa gỗ ở cửa hang động đã xuất hiện một cái đầu to đùng, sau đó là hai cái chân vừa mạnh vừa có lực…

 

Sau khi nó đứng sừng sững ở con đường nhỏ bên ngoài hang động, cái đầu to oành của nó còn quay về phía chúng tôi, chỉ một ánh mắt thôi đã khiến toàn thân chúng tôi lạnh toát như rơi xuống hố băng.

 

Con hổ răng kiếm đã nhảy xuống rồi! Lúc trước, tôi đã từng giải thích về vị trí địa lý của hang động này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-thu-mau-lanh/chuong-716.html.]

 

Nó nằm giữa hai ngọn núi, phần ở giữa hình thành một chỗ trống, còn mặt thì ngoảnh về phía biển.

 

Cửa hang có một con đường nhỏ dốc hình thang khá phù hợp cho con người đi lại, nhưng đối với các loài động vật khác thì lại rất khó khăn.

 

Tôi cứ tưởng tấn công thất bại thì con thú khổng lồ này sẽ dần lùi bước, nhưng điều khiến chúng tôi không ngờ đến là ngay sau đó nó đã cho chúng tôi một bài học sâu sắc.

 

Các loài động vật hung dữ sinh trưởng trên hòn đảo này đã có trí thông minh vượt xa loài động vật có nhũ hoa thân hình to lớn như loài hổ Bangladesh, cho nên nó còn biết lần theo con đường nhỏ mà xuống đây!

 

“Mọi người mau chặn cửa lại!” Đúng lúc này, khát vọng sống của tất cả mọi người cũng đã bị kϊƈɦ thích.

 

Chúng tôi đều biết rằng cánh cửa gỗ ngoài cửa hang chính là tấm lá chắn cuối cùng của mình, nếu đến cánh cửa gỗ này cũng bị phá vỡ thì chúng tôi c.h.ế.t là cái chắc.

 

Cùng với đó, chỉ cần chúng tôi có đủ sức, thậm chí có thể sử dụng cánh cửa gỗ làm lá chắn để đuổi con hổ răng kiếm hung dữ này ra ngoài, cuối cùng đẩy nó xuống vách núi.

 

Đương nhiên đây chỉ là một câu chuyện đùa, thậm chí tôi còn đang hoài nghi dựa vào sức của mấy người chúng tôi, có thể đương đầu với sự tấn công của con hổ răng kiếm này hay không còn là một vấn đề.

 

Cuối cùng thì con hổ răng kiếm cũng đã đứng vững vàng, chúng tôi cũng đè chặt phía sau cánh cửa gỗ.

 

“Gào!”

 

Con hổ răng kiếm gầm lên một tiếng, cái răng nanh dài đáng sợ của nó lóe ra tia sáng lạnh lẽo, mùi hôi tanh như sắp xông thẳng vào trong đầu chúng tôi. Ngay sau đó, nó đã bắt đầu hành động.

 

Nó vồ một cái chân lên trên cánh cửa gỗ, ba người đàn ông chúng tôi đè ở ngay phía trước cửa.

 

Sau một cú vồ của nó, chúng tôi chỉ cảm thấy như có một cái chùy nặng cả tấn đập mạnh xuống.

 

Dù cách một cánh cửa gỗ, áp lực đã được chia ra, nhưng chúng tôi vẫn thấy tê rần khắp toàn thân.

 

Con hổ răng kiếm không cam tâm, sau khi lấy sức, nó lại bồi thêm một cú nữa, tôi chửi thề: “Mẹ kiếp! Thế này không ổn rồi, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ c.h.ế.t ở đây mất thôi”.

 

Mặt Triệu Thư Hằng đỏ bừng: “Phương Dương, anh có s.ú.n.g còn gì, g.i.ế.c con súc sinh này đi!”

 

Hồ Kiếm cũng nói: “Đúng đấy, đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta! Sắp không giữ cửa được nữa rồi!” Không chỉ chúng tôi, đến hai cô gái và một cô nhóc con đang hỗ trợ đẩy cửa ở phía sau cũng tái mặt, bắt đầu có dấu hiệu kiệt sức.

Loading...