Tiểu Thư Máu Lạnh - Chương 719

Cập nhật lúc: 2025-04-08 04:33:46
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc này, tôi mới ý thức được là hình như con hổ răng kiếm ấy đã bỏ đi rồi. Sau khi tôi về, Bạch Vi vừa nhìn thấy tôi đã phát hiện ra điểm khác thường, vì tôi đang xách hai con thỏ đang chuẩn bị ra ngoài kiếm ăn, con hổ răng kiếm sẽ không tấn công những con vật nhỏ này, bởi ăn chúng chẳng bõ cho nó dính răng.

 

Bạch Vi vui mừng nói: “Con hổ răng kiếm đó đi rồi hả anh?”

 

Tôi cười đáp: “Ừ, mấy ngày rồi, bọn anh không nhìn thấy dấu vết mới trêи các thân cây”.

 

Mọi người đều phấn chấn hẳn lên, đây là một tin tức cực kỳ tốt với chúng tôi.

 

Bạch Vi quơ quơ nắm đ.ấ.m nhỏ nói: “May mà con hổ răng kiếm này đi rồi, không thì ngày nào chúng ta cũng phải sống trong lo sợ, thật sự không biết có thể gắng gượng được đến lúc nào!”

 

Tôi gật đầu nói: “Ừ, con hổ răng kiếm này còn tạo áp lực cho anh lớn hơn cả con mãng xà mà chúng ta từng nhìn thấy trên biển. Dù vừa nhìn thấy con mãng xà ấy là toàn thân mình đã phát run, nhưng dẫu sao nó cũng không tấn công chúng ta. Nhưng con hổ răng kiếm này thì khác, chúng ta suýt nữa mất mạng ở đây còn gì!” Hồ Kiếm đang lột da thỏ, sau đó bắt đầu nấu thịt.

 

Vì cái gai trong lòng đã được nhổ đi, nên chúng tôi ăn uống vui vẻ hơn hẳn.

 

Nhưng đúng lúc này, Hàn Mỹ Kỳ chợt lên tiếng: “Phương Dương, anh nghĩ chúng ta còn có thể quay về được nữa không?”

 

Bầu không khí đang náo nhiệt chợt trầm xuống.

 

Tôi đáp: “Chắc… là được. Chúng ta đã mất tích hơn một tháng rồi, chắc chắn người bên ngoài đã sắp tìm đến mức phát điên, chỉ có điều là nơi này kỳ dị quá”.

 

Hàn Mỹ Kỳ đột nhiên rơi nước mắt: “Nếu chúng ta không về được nữa thì phải làm sao… Không lẽ phải sống trêи hòn đảo này đến hết đời à?”

 

Hồ Kiếm nói: “Cô chủ, tôi sẽ luôn chăm sóc cô”. Hàn Mỹ Kỳ bỏ bát xuống, chạy sang một bên khóc.

 

Chúng tôi vẫn ăn tiếp, nhưng không còn cảm thấy ngon nữa. Trong lòng tôi chợt dâng lên một cơn giận vô hình.

 

Đúng, dẫu sao chúng tôi cũng không quay về được nữa, thế thì quy chuẩn đạo đức của xã hội còn tác dụng gì với chúng tôi nữa?

 

Lần này mà để tôi bắt được lũ người đã ăn trộm đồ đạc của chúng tôi, nhất định tôi sẽ tẩn c.h.ế.t bọn họ! Buổi chiều, tôi và Triệu Thư Hằng lại đi ra ngoài.

 

Phải công nhận là sau đợt gột rửa của trận bão tuyết, cuối cùng mùa đông đã đi qua, hình như mùa xuân sắp tới, vạn vật đang căng tràn sức sống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-thu-mau-lanh/chuong-719.html.]

 

Điều quan trọng hơn là nhiệt độ đã tăng lên, khiến chúng tôi cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

 

Hèn chi mà con hổ răng kiếm bỏ đi, khả năng cao là nó đã về lãnh địa ban đầu của mình.

 

Nhưng cùng với đó, mùa đông vừa qua đi, nhiều loài động vật vẫn chưa xuất hiện, bên ngoài vẫn chỉ có vài con động vật nhỏ như thỏ.

 

Nếu chúng tôi muốn tìm thấy thú săn thật sự thì vẫn phải đi vào trong rừng sâu.

 

Càng đi sâu vào trong rừng, chúng tôi càng phát hiện ra một vấn đề mà lúc vừa lên đảo không lâu tôi và Bạch Vi cũng từng phát hiện ra, nhiệt độ của từng khu vực trên hòn đảo này không giống nhau.

 

Sau khi vượt qua khu rừng, chúng tôi đi đến một vùng đồng bằng, nhưng sau đồng bằng lại là một khu rừng khác, chúng tôi càng đi về phía khu rừng đó thì có thể cảm giác được nhiệt độ càng tăng cao.

 

Tôi và Triệu Thư Hằng vừa tìm kiếm thú săn vừa đi về hướng đó, cuối cùng phát hiện vì đang khoác tấm da lợn trên người, nên giờ người chúng tôi đang đổ mồ hôi.

 

Triệu Thư Hằng cũng phát hiện ra vấn đề này.

 

Tôi nói: “Dù sao bây giờ, chúng ta cũng không phát hiện ra thú săn nào, hay qua đó xem sao đi, biết đâu có thể tìm ra được lời giải đáp cho bí mật ở trên đảo này”.

 

Triệu Thư Hằng vui vẻ đồng ý, chúng tôi bèn đi vòng qua vùng đồng bằng, men theo bờ biển tiến đến khu rừng kia.

 

Triệu Thư Hằng hơi hiếu kì, hỏi tôi vì sao phải đi vòng qua đồng bằng, bây giờ đã là buổi chiều, nếu đi đường vòng sẽ rất tốn thời gian.

 

Tôi chỉ đành nói với anh ta về cảnh tượng mà tôi và Bạch Vi đã nhìn thấy trước kia, một con lợn rừng bỗng biến thành một đống xương trắng chỉ trong chốc lát.

 

Triệu Thư Hằng rùng mình, lúc đấy mới ngoan ngoãn đi theo tôi. Chúng tôi đi lần mò vào trong rừng, đã cảm giác được sự thay đổi của nhiệt độ, so với vị trí chúng tôi ở, dường như ở đây nóng hơn gần mười độ. Thế nhưng điều khiến chúng tôi ngạc nhiên hơn là, nơi này lại có một dòng suối nhỏ.

 

Tôi nhìn quanh, thấy không có động tĩnh gì mới dùng ngón tay sờ thử, rất ấm.

 

Tôi kinh ngạc kêu lên: “Lẽ nào thượng nguồn có suối nước nóng?”

 

“Suối nước nóng?” Triệu Thư Hằng cũng lập tức sáng mắt lên, từ khi chúng tôi đến hòn đảo này, chưa ai được tắm rửa đàng hoàng cả.

Loading...