Tiểu Thư Xuyên Về Năm 80: Nhật ký làm giàu - Chương 504: Gửi nhờ

Cập nhật lúc: 2025-08-26 23:50:12
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mẹ Quý ngây một lát, sắc mặt chợt hiện lên vẻ giằng xé, giả vờ thấy. Vân Đại Hải dắt Vân Hạo tới. Vân Đại Hải lên tiếng chào: "Thím." Sau đó với Vân Hạo: "Hạo Hạo, con mau gọi bà , đây là bà ngoại của con." "Bà ngoại." Vân Hạo Mẹ Quý một cái, hiển nhiên nó vẫn hiểu 'bà ngoại' nghĩa là gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn gọi một tiếng. Dù đây cũng đầu tiên Vân Đại Hải dẫn nó tới gặp Mẹ Quý.

"Ngoan quá." Mẹ Quý còn định giữ thái độ lạnh lùng một chút, nhưng khi gọi một tiếng "bà ngoại", lòng nhân từ của bà kìm mà bộc phát: "Cháu ăn cơm ?"

Vân Hạo đáp: "Ba đưa con ăn hai cái bánh bao ạ."

Trước đó, đột nhiên Vân Đại Hải bế tới đây, Vân Hạo đương nhiên cảm thấy lạ lẫm, quấy ầm ĩ một trận, khiến Vân Đại Hải đau cả đầu.

Có điều, Vân Đại Hải cũng nỡ đánh mắng nó. Anh hiện chỉ còn đứa con trai , mà còn là con của và Vân Vân, nên hết mực yêu thương, che chở nó. Với , trẻ con quên, một đứa trẻ ba tuổi dù thông minh đến mấy thì cũng hiểu gì nhiều . Đương nhiên, ai cho nó ăn sữa thì là của nó.

Thấy đối xử với nó, còn đưa nó chơi khắp nơi, dần dần, nó liền chấp nhận.

Mà sở dĩ nó chấp nhận nhanh như , ngoài việc tuổi còn nhỏ, còn liên quan đến việc Quách Đống Lương thường xuyên nhà, Quý Vân Vân cũng thường xuyên chơi với con, giao cho bảo mẫu chăm sóc.

"Vậy cháu còn gầy như ?" Mẹ Quý đau lòng chịu nổi. Đứa cháu ngoại của bà khi còn ở với ông Quách, khỏe mạnh mập mạp, mà giờ đây, mặt chẳng còn chút thịt nào.

Hơn nữa, quần áo cũng chỉ là vài bộ cũ kỹ, thể so với hồi còn ở với ông Quách chứ? Nhìn đôi giày chân nó xem, bẩn đến mức nào .

Vân Hạo vẫn lanh lợi đáp: "Bữa nào cháu cũng ăn no ạ."

Mẹ Quý : "Được , cháu ăn no bụng là bà vui ."

Đồng thời, bà cũng khỏi chua xót. Nhìn đứa cháu ngoại của bà, nó ngoan bao nhiêu, nhưng bây giờ cũng chỉ thể theo Vân Đại Hải. Trong khi đó, Vân Vân gọi điện thoại cho bà, nhưng hai câu liền cúp máy. Có điều, con gái mang theo cháu ngoại nhỏ hẳn là cuộc sống cũng đến nỗi tệ, dù ông chủ Lý cũng tiền hơn so với ông Quách.

Vân Đại Hải : "Thím, hôm nay thím thể trông Hạo Hạo giúp ? lái xe kiếm tiền, nếu thì cuộc sống sẽ là cả một vấn đề lớn." Vân Đại Hải , hiện tại trong tay dù vẫn chút tiền, nhưng tiền cứ thế vơi ngừng. Hơn một ngàn đồng Quý Vân Vân cho cũng chẳng xài bao lâu, nhiều lắm cũng chỉ cầm cự nửa năm. Đến lúc đó ngay cả một xu cũng còn, thì và con trai ?

Bán nhà ư? Không ! Nhà giữ để Hạo Hạo lớn lên còn cần dùng đến khi cưới vợ. Về chắc chắn sẽ càng khó mua nhà hơn, mà cũng sẽ càng ngày càng đắt đỏ.

Trước mắt, ngoài kiếm tiền, nhưng ai sẽ trông con trai cho trở thành một vấn đề nan giải. Bởi , Vân Đại Hải liền tìm đến Quý.

" , nhưng thể trông thằng bé chứ?" Mẹ Quý , giọng đầy khó xử. Nhìn đứa cháu ngoại bé bỏng, bà thực sự nỡ lòng. Hơn nữa, lời Vân Đại Hải cũng đúng, dù cũng ngoài kiếm tiền, nếu hai cha con họ lấy gì mà ăn đây?

Thế nhưng, nếu Vân Đại Hải kiếm tiền, Hạo Hạo sẽ ai trông coi. Bà cũng chăm sóc thằng bé, nhưng mấu chốt là bà thể tự quyết định. Hiện tại bà đang ở nhà Kiến Văn, mà Kiến Văn thì vẫn tha thứ cho Vân Vân, thể để Hạo Hạo về ở đây chứ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-thu-xuyen-ve-nam-80-nhat-ky-lam-giau/chuong-504-gui-nho.html.]

"Cậu đưa Hạo Hạo qua cho cha , bảo họ giúp trông thằng bé ?" Mẹ Quý gợi ý.

"Bọn họ chịu giúp trông trẻ. Họ sẽ ở cùng nhà chú hai, quan tâm đến chuyện của nữa. Cha thì còn đỡ, nhưng chú hai và thím dâu , thấy Hạo Hạo liền những lời khó , nỡ để thằng bé qua đó chứ?" Vân Đại Hải thở dài .

" cũng chẳng cách nào cả." Mẹ Quý đáp, nét mặt rối bời.

"Hạo Hạo , con ở nhà với bà ngoại ? Cha kiếm tiền, lát nữa sẽ về đón con." Vân Đại Hải dịu dàng với con trai. "Vâng ạ." Hạo Hạo ngoan ngoãn gật đầu, đó ngước mắt Quý: "Bà ngoại, cháu sẽ thật ngoan, sẽ nghịch ngợm phiền ai ạ."

Chỉ một câu đơn giản của thằng bé, nước mắt Mẹ Quý chực trào. Nhìn đứa cháu ngoại bé nhỏ, bà thể đau lòng chứ? Nó ngoan ngoãn đến mà. "Mẹ , Hạo Hạo là cháu ngoại ruột của đó. Chẳng lẽ nỡ để thằng bé về bên cha con, để chú hai và thím dâu con châm chọc, miệt thị ? Mẹ dẫn Hạo Hạo qua nhà , tuy rằng Lệ Lệ và Kiến Văn nhất định sẽ thích thằng bé, nhưng hai họ cũng sẽ đến mức lời khó với một đứa trẻ như Hạo Hạo ." Vân Đại Hải khẩn khoản .

Đây quả thực là điều cân nhắc kỹ lưỡng. Một , đúng là thời gian trông con, đành chịu lực bất tòng tâm. Gửi thằng bé cho Mẹ Quý là giải pháp nhất.

Trước hết, cháu gái Yên Nhi giờ lớn, cần Mẹ Quý trông coi nữa. Quý Kiến Văn là giáo viên, tính tình . Còn về phần Lệ Lệ, tuy cô dễ dàng bỏ qua chuyện, nhưng cũng là trọng tình cảm, dù vui cũng sẽ khó con trai . Vì , Vân Đại Hải nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy gửi Hạo Hạo ở bên nhất.

" mà..." Mẹ Quý vẫn còn chần chừ. "Mẹ , coi như thương Hạo Hạo . Bây giờ Vân Vân theo Lý Thiên Thắng , về Hạo Hạo cũng nữa." Vân Đại Hải cố gắng thuyết phục.

Chỉ một câu đó khiến Mẹ Quý lung lay. "Được , sẽ giúp con trông thằng bé . con việc xong nhất định đến đón về ngay đấy." Mẹ Quý dặn dò.

"Chuyện thành vấn đề!" Vân Đại Hải vội vàng đáp lời. Sau đó, Mẹ Quý nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Vân Hạo. Thằng bé vẫn còn vẫy tay chào tạm biệt cha . Chờ Vân Đại Hải khuất hẳn, Hạo Hạo mới đỏ hoe mắt. Thấy , Mẹ Quý vội vàng hỏi: "Cháu ?"

"Cha kiếm tiền ." Vân Hạo nức nở, giọng lạc .

"Ngoan nào, cha cháu kiếm tiền, nhưng ông sẽ nhanh về thôi. Cháu cùng bà ngoại mua đồ ăn nhé? Buổi trưa bà sẽ nấu thật nhiều món ngon cho cháu." Mẹ Quý vội vàng an ủi.

"Vâng ạ." Vân Hạo gật đầu lia lịa, tự đưa tay lau những giọt nước mắt còn vương khóe mi.

Bộ dạng hiểu chuyện của thằng bé khiến lòng Mẹ Quý chợt chua xót khôn nguôi. Bà nhịn mà thầm trách cứ con gái : Sao nó thể chỉ mang theo Tiểu Vũ chứ? Hạo Hạo cũng là con trai của nó cơ mà! Ông Quách đánh bạc phá sản, cũng ly hôn với nó , nhưng dù nó cũng đưa Hạo Hạo theo chứ. Sao thể nhẫn tâm vứt bỏ con cho Vân Đại Hải như ? Vân Đại Hải dù thương con trai đến mấy, nhưng là đàn ông, cách trông con đây? Nhìn Hạo Hạo ngoan ngoãn hiểu chuyện như thế, nỡ lòng bỏ mặc thằng bé cơ chứ?

Mẹ Quý dẫn Vân Hạo mua đồ ăn, còn đặc biệt mua thêm những món ăn vặt ngon lành cho đứa cháu ngoại. Nhìn thấy Hạo Hạo mặt nở nụ tươi tắn, bà mới thấy lòng nhẹ nhõm hơn, khóe môi cũng khẽ cong lên.

Hai bà cháu mua đồ xong liền về nhà. Vân Lệ Lệ vẫn còn ở nhà. Cô đang tâm trạng tệ, mở cửa thì thấy Vân Hạo. Cô ngây một lúc, vì thằng bé là ai.

Trên đường trở về, Mẹ Quý cũng nghĩ tới việc . Chắc chắn đứa cháu ngoại sẽ gửi nhờ ở nhà ít , thể giấu mãi . Vì thế, bà liền : "Lệ Lệ , đây là Hạo Hạo, bà gửi nhờ nhà chúng trông hộ một lát, buổi tối cha nó sẽ đến đón về."

Loading...