Tiểu Thư Xuyên Về Năm 80: Nhật ký làm giàu - Chương 508: Đừng về quê ăn Tết
Cập nhật lúc: 2025-08-26 23:50:16
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bà Quý liền gắp một miếng cá cho bé Hạo, nhưng Quý Kiến Văn kìm mà liếc thằng bé. Ánh mắt thoáng qua một tia phức tạp, rõ là ý gì. Trong lòng Vân Lệ Lệ dấy lên một dự cảm chẳng lành, may Yên Nhi nhanh trí gỡ rối, : "Cha, con thật sự gọi bác ba là cha, gọi bác gái ba là thật ạ?"
Nghe , sự chú ý của Quý Kiến Văn lập tức dẫn chỗ khác, : "Còn ? Năm đó cha con vì trả nợ mua nhà nên đành gửi con ở nhà. Sau đó con bà bế sang nhà bác ba của con ở. Đến khi cha con trở về, con còn nhận bọn nữa, nhất quyết đòi về nhà bác ba để tìm cha . Phải dỗ dành con một thời gian dài, con mới chịu sửa cách xưng hô."
Vân Lệ Lệ thở phào, tiếp lời: "Hồi đó, bố cũng còn cách nào khác. Để mua căn nhà , bố dốc hết tiền bạc, vét sạch túi ."
"Việc đưa con lúc đó thật sự là bất đắc dĩ. dù con ở bên cạnh bố , cũng thể chăm sóc bằng khi ở với bác ba và bác gái ba của con." Quý Kiến Văn .
Về điểm , ngay cả Vân Lệ Lệ, ruột của Yên Nhi, cũng thể thừa nhận rằng chị dâu ba Tô Đan Hồng đối xử với con bé còn hơn cả con ruột của .
Bà dạy dỗ , hề nuông chiều đến mức sinh hư. Tình yêu thương của Tô Đan Hồng luôn kèm với sự giáo dục. Giờ con bé lớn lên ngoan ngoãn, hiểu chuyện như , cũng nhờ công dạy dỗ của nhà bác ba từ .
Chuyện khiến nghi ngờ ban đầu tan biến. Mẹ Quý còn bất giác lẩm bẩm: "Con bé đó chỉ mấy năm đầu thôi..." "Mẹ ơi, đang ăn cơm mà, đừng nhiều thế. Mau mau cho Hạo Hạo ăn ." Vân Lệ Lệ vội ngắt lời bà.
Quý Kiến Văn cũng tiếp. Anh thừa sắp sửa chị dâu ba nữa , thậm chí cả những lời bà sắp tuôn đó cũng đoán . Chẳng bà đây Tô Đan Hồng còn đối xử ?
Hiện tại, chẳng cô vẫn đang đấy thôi? Mỗi tháng gửi hai trăm đồng tiền sinh hoạt phí, gấp đôi so với . Tiền lương của vốn chẳng bao nhiêu, mà phần lớn cũng đưa cho bà .
Như mà còn hài lòng nữa ? Mẹ Quý , sắc mặt con trai, tiếp tục đút cơm cho cháu ngoại. Thôi kệ , cháu ngoại đang ở đây, bà cũng vì chuyện con dâu bất hiếu Tô Đan Hồng mà hỏng bầu khí vui vẻ.
Quý Kiến Văn ăn cơm xong liền phòng chấm bài. Giờ đây, khí trong nhà thoải mái hơn. Vân Lệ Lệ cũng tích góp hai ngàn đồng, cô định đầu năm tới sẽ mở một cửa hàng quần áo. Hiện tại, cô khá rảnh rỗi, còn bày sạp nữa. Quý Kiến Văn cũng giảm tải công việc, nên chỉ nhận dạy thêm một học sinh duy nhất. Những khác xin đều từ chối, bởi đó là công việc buổi tối, chỉ kéo dài từ tám giờ đến chín giờ rưỡi, vỏn vẹn một tiếng rưỡi mà thôi.
Buổi trưa, chữa bài tập về nhà xong là chuẩn ngủ trưa.
Vân Lệ Lệ liền với Mẹ Quý về kế hoạch về quê ăn Tết: "Mẹ, con và Kiến Văn bàn bạc , năm mới chúng con sẽ về quê ăn Tết. Mẹ về cùng ạ?"
Cô và Kiến Văn nhiều năm về, năm nay nhất định đưa Yên Nhi về quê thăm ông bà. Về phần Mẹ Quý, Vân Lệ Lệ thật sự mời bà cùng. Cô lo rằng nếu bà theo, ấn tượng của Tô Đan Hồng về họ sẽ giảm sút đáng kể.
Tuy nhiên, chuyện như mong đợi. Mẹ Quý : "Mẹ cũng nhiều năm về , nên tiện thể về thăm ông nhà con một chuyến."
"Vậy , đến lúc đó chúng cùng về quê." Vân Lệ Lệ tiếp: "Chúng con định là ngay khi trường Kiến Văn nghỉ, sẽ lên xe về luôn. Đến lúc đó nhớ gọi cả con đến đón Hạo Hạo về nhé."
"Khi nào Kiến Văn nghỉ?" Mẹ Quý hỏi ngay. "Cũng như năm thôi , hai mươi tháng Chạp." Vân Lệ Lệ đáp.
Hôm nay, khi Mẹ Quý đưa Vân Hạo xuống gặp Vân Đại Hải, bà chuyện với . Giờ là giữa tháng Mười Một âm lịch , chỉ còn một tháng nữa là Tết, nên bà đương nhiên thông báo .
Thế nhưng Vân Đại Hải ngẩn một lát, : "Thím, là thím đưa Hạo Hạo cùng luôn ?" "Đi cùng là ?" Mẹ Quý ngạc nhiên hỏi.
" nghỉ Tết, mà nửa tháng ăn Tết tiền lương còn gấp đôi." Vân Đại Hải giải thích. Mẹ Quý ngạc nhiên thốt lên: "Được lương gấp đôi ư?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-thu-xuyen-ve-nam-80-nhat-ky-lam-giau/chuong-508-dung-ve-que-an-tet.html.]
"Vâng, đúng . Năm nay cũng tích góp một khoản cho Hạo Hạo , nhưng về lâu dài thì vẫn đủ. Hạo Hạo còn học, lên đại học nữa, tiền cần vẫn còn nhiều." Vân Đại Hải .
Mẹ Quý do dự: "Chuyện khó đấy. cũng chẳng lấy lý do gì để với Kiến Văn đây."
"Kiến Văn chẳng ?" Vân Đại Hải khỏi thắc mắc.
"Kiến Văn cái gì chứ? với nó là Hạo Hạo là con của một cặp vợ chồng trong khu, họ bận nên nhờ trông giúp thôi. Nếu thằng bé là con của , Kiến Văn nhất định sẽ cho trông giúp ." Mẹ Quý tức giận đáp. "Còn Lệ Lệ thì ?" Vân Đại Hải hỏi.
"Lệ Lệ thì ." Mẹ Quý . "Thím, thím giúp với! Khó lắm mới cơ hội lương gấp đôi, tranh thủ kiếm thêm chút nào chút đó. Hơn nữa, công việc cũng cạnh tranh ghê lắm, nếu , khác sẽ tranh ngay. Sau tìm một công việc bao ăn như cũng chẳng dễ dàng gì." Vân Đại Hải tha thiết .
Mẹ Quý thở dài: " thể đưa Hạo Hạo về quê cùng chứ? Hay là đưa thằng bé qua nhà ông bà nội mà ăn Tết ?"
"Thím, thím đưa nó cùng , mà. Hạo Hạo cũng ngoan mà." Vân Đại Hải cố gắng thuyết phục.
"Vậy thuyết phục Kiến Văn kiểu gì đây? Thằng bé vẫn gì cả." Mẹ Quý lo lắng .
Đưa cháu ngoại về quê thăm ông chồng già thì Mẹ Quý vui, nhưng giải thích với Kiến Văn thế nào đây mới là vấn đề.
"Thím, đây là một trăm đồng, thím cầm lấy . Thím cứ là hàng xóm nhờ trông nom nhà cửa giúp dịp Tết vì họ tăng ca, đặc biệt gửi thím một trăm đồng để cảm ơn." Vân Đại Hải nhét một trăm đồng tay Mẹ Quý, .
"Để đến lúc đó cân nhắc ." Mẹ Quý nhíu mày , trả tiền cho : " cần tiền của , cũng tiền mà."
Mỗi tháng, chỉ riêng hai trăm đồng mà Quý Kiến Văn đưa tới cũng đủ cho bà chi tiêu. Còn về phần tiền trong sổ tiết kiệm, cho đến bây giờ bà vẫn động tới một xu nào.
Khi Mẹ Quý trở về, bà liền kể những lời đó với Vân Lệ Lệ. Vân Lệ Lệ lập tức phản đối: “Không , tuyệt đối thể đưa thằng bé về quê. Nếu để chị dâu cả thấy, bà sẽ nhận ngay đây là con trai của Quý Vân Vân!”
Mẹ Quý phân bua: “ mà Hạo Hạo giống Vân Vân.”
Vẻ bề ngoài của Vân Hạo khá giống Vân Đại Hải, điều hiện tại thằng bé còn nhỏ, nếu kỹ thì sẽ phát hiện .
“Trước đây chị dâu cả từng hợp tác với tụi con, chị gặp cả con . Chị liếc mắt một cái là thể nhận , quan trọng nhất là chị chừng còn ghi hận Quý Vân Vân hại chị bồi thường tài sản trong nhà. Nếu đưa thằng bé về để chị thấy, thì chị sẽ vạch trần ngay tại chỗ!” Vân Lệ Lệ kiên quyết .
Cũng cô ý , cô chỉ đang sự thật. Cô hiểu rõ Phùng Phương Phương, Phùng Phương Phương tuyệt đối sẽ giấu diếm. Đến lúc đó, Kiến Văn nhà cô còn thể ăn Tết yên ?
Mấy năm nay, đúng hơn là cái Tết năm nay tương đối nhàn hạ, cô Kiến Văn nhà cô ôm một cục tức trong lòng!
“Vậy bây giờ?” Mẹ Quý khỏi thốt lên.
“Trừ phi đừng về quê nữa, kiếm cớ về, đó đón Hạo Hạo về ở đây cũng .” Vân Lệ Lệ đề nghị.
Cô thầm nghĩ, như quá . Mẹ chồng về quê ăn Tết, thì cô chắc chắn sẽ một cái Tết viên mãn!