Tiểu Thư Xuyên Về Năm 80: Nhật ký làm giàu - Chương 510: Ba Đứa Con Trai Không Bằng Một Đứa Con Gái Nuôi

Cập nhật lúc: 2025-08-26 23:50:18
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Mẹ nuôi, may quần áo ." Tô Đan Hồng .

" , hôm qua thấy cái áo khoác da thằng nhóc cũng nên may cho nó cái áo mới." Thím Dương đáp.

"Để bà nội thằng Cà Tím may cho nó, cũng bớt lo nghĩ ." Tô Đan Hồng .

Cà Tím là tên mật của con trai Dương Đại Nha.

"Bà nội thằng Cà Tím giỏi ruộng thì đúng , chứ may quần áo thì chán lắm. Cái áo khoác nó mặc là bà may cho nó đấy, khâu chẳng hình thù gì, chịu nổi." Thím Dương .

Tô Đan Hồng . Thím Dương hỏi: "Đây là chăn gối mới mua về ?"

"Dạ, con biếu và cha nuôi ạ." Tô Đan Hồng .

Thím Dương ngây . Vốn còn tưởng là cô mới mua về, tiện đường ghé đây thì đem luôn, chẳng ngờ là mua cho hai vợ chồng thím . Thím Dương vội : "Không cần , cần . Nhà vẫn mà. Cái chăn bông ở nhà mới may năm ngoái xong, còn mới lắm, con đem về cho Kiến Quân dùng ."

Chăn mới may năm ngoái đối với bọn họ mà quả thực là vẫn còn mới lắm. Bọn họ giờ cũng già . Ngày xưa hồi còn trẻ, mùa đông bao giờ đắp chăn như , nhồi cỏ khô thôi!

"Con với Kiến Quân cũng mua ạ. Những khác trong nhà đều cả , bộ là con mua riêng cho cha nuôi nuôi dùng đấy ạ." Tô Đan Hồng .

"Nào dùng tới !" Thím Dương vội vàng .

"Sao dùng tới? Chỗ cha nuôi con, cha chồng, thậm chí là ruột con cũng đều cả . Mẹ và cha nuôi đương nhiên cũng chứ. Hơn nữa tối qua lạnh cóng , sáng nay ngủ dậy con còn thấy một lớp băng dày đất đấy." Tô Đan Hồng .

"Tối qua đúng là lạnh thật." Thím Dương đáp lời.

Tuyết rơi nhưng vẫn đóng nhiều băng, mái nhà đều bám đầy băng trắng xóa.

"Đây là chăn tơ tằm nhất. Mẹ với cha nuôi cứ đắp mà vẫn thấy lạnh thì đắp thêm một cái chăn bông nữa, như sẽ thể lạnh nữa ." Tô Đan Hồng dặn dò.

Thím Dương cuối cùng cũng nhận lấy.

Tối hôm đó, hai ông bà liền bỏ chăn dùng. Sau đó, hai vợ chồng già cảm khái: "Chúng nuôi ba thằng con trai đều bằng một đứa con gái nuôi."

Còn ! Ba thằng con trai đứa nào thèm hỏi vợ chồng họ lạnh ? Đêm qua hai vợ chồng ông bà quả thực lạnh, đắp hai cái chăn mà vẫn còn thấy lạnh run cầm cập.

Mà cũng chẳng trách , bọn họ đều quen . Mùa đông lúc nào là lạnh cơ chứ?

"Chăn nhẹ tênh mà ấm áp lạ thường, gối cũng , êm ái vô cùng," Thím Dương tấm tắc khen. Chiếc chăn tơ tằm quả thực khá nhẹ, chỉ hai cân nhưng giữ ấm cực .

Thêm một lớp chăn bông nữa đắp lên, thế là hai ông bà ngủ ấm vô cùng, gối đầu cũng êm ru.

"Cơ mà cũng rẻ," Ông Dương nhận xét. "Chăn tơ tằm mà, rẻ cho ," Thím Dương đáp lời. "Đan Hồng sắp thịt muối ? Đến lúc đó bà sang giúp một tay nhé," Ông Dương hỏi. " ," Thím Dương gật đầu, dù chiếc chăn tơ tằm thì bà cũng sẽ sang giúp.

Những món đồ con gái nuôi biếu bọn họ còn ít ? Từ khi đông, mỗi ngày đều mang sang một bình nóng hổi, nào là táo đỏ, kỷ tử, gừng tươi, thơm ngon ấm bụng.

Ngày thường chút đồ ăn ngon đều bưng qua đây, canh thịt dê kỷ tử, canh gà... thường xuyên mang sang hai bát để bọn họ uống cho ấm .

Ví dụ như tối hôm qua, tuy trời lạnh nhưng hề cảm cúm. Chắc chắn việc liên quan đến mấy món canh bổ dưỡng mà Tô Đan Hồng đem sang.

Cả đêm ngủ ngon giấc, sáng hôm hai ông bà thức dậy cảm thấy tinh thần sảng khoái, nét mặt cũng tươi tỉnh hẳn .

Có chiếc chăn thì mùa đông năm nay hai vợ chồng bọn họ thể ngủ ngon lành .

Thím Dương sang tìm Tô Đan Hồng để bàn chuyện thịt muối. Hôm qua bà gửi chiếc áo sang cho thằng cháu Cà Tím , giờ rảnh rỗi vô cùng. "Được ạ, hôm nay chúng bắt đầu chuẩn nguyên liệu, ngày mai muối," Tô Đan Hồng cũng khách sáo với bà. Hơn nữa còn sang gọi thêm Vương Hồng Hoa và Lý Ngọc Thúy, hai họ đều là những tay lão luyện trong việc , giờ thịt muối cũng cần Tô Đan Hồng chỉ bảo nữa.

Gần đây Tô Đan Hồng thiết với hai họ cũng lý do, việc gì gọi một tiếng là tới. Vì , thỉnh thoảng cô cũng sẽ gửi tặng một ít bánh a giao, lúc mới chớm đông còn biếu thêm mỗi một lọ kem dưỡng da.

Đồ biếu là đồ biếu, nhưng những lúc gọi bọn họ sang giúp đỡ thì đều trả công đàng hoàng. Ướp cho ngấm gia vị mới treo lên.

Mùng một tháng Chạp Mẹ Tô cũng sang cùng, khí vô cùng náo nhiệt. Quý Mẫu Đan cũng sang phụ một tay. Thấy cô thể hiện cũng tệ, Tô Đan Hồng việc gì cũng gọi cô tham gia, dĩ nhiên là trả tiền công đàng hoàng, nên Quý Mẫu Đan vui lắm. Sau một thời gian qua , Quý Mẫu Đan cũng hiểu Tô Đan Hồng coi trọng điều gì ở : đó chính là sự nhiệt tình và chịu khó. Nếu thì cô chẳng vui vẻ gọi cô sang cùng.

"Đợt Lệ Lệ gọi điện thoại về báo hôm nay sẽ về," Lúc Tô Đan Hồng chuyện, liền kể chuyện với Quý Mẫu Đan.

"Vậy thì về thôi, còn gọi điện báo gì," Quý Mẫu Đan .

Quan hệ của cô và Vân Lệ Lệ bình thường, nếu vì là chị em dâu thì đến gặp mặt cũng chẳng thèm chào hỏi. "Mà nó về thì chắc cũng về theo nhỉ?" Quý Mẫu Đan nhớ chuyện , hỏi.

Không chỉ mỗi Tô Đan Hồng mong Mẹ Quý về, mà Quý Mẫu Đan còn thấp thỏm lo lắng hơn nhiều. Phải rằng từ đầu năm đến giờ cô đem một chút củ cải khô và dưa muối qua đó, đúng , còn hơn năm cân bột mì nữa, nhưng Mẹ Quý về đây nhất định sẽ mắng . Sắp đến Tết ai mắng chứ? "Chắc là cũng sẽ về thôi, dù thì cũng tình cảm bao năm với cha, vẫn về thăm nom chứ," Tô Đan Hồng . "Tình cảm gì chứ, giống hệt Quý Vân Vân, nhớ đến cha mới là lạ , bao nhiêu năm thấy bà về đây ," Quý Mẫu Đan : "Chẳng qua là vì nhà chú tư về nên ở bên đó một buồn chán nên mới về theo mà thôi!"

"Em cũng thấy ," Tô Đan Hồng cũng kiêng kị gì mà thẳng.

"Nói cũng , chú tư bày hàng nữa hả? Chú trả hết nợ ?" Quý Mẫu Đan hỏi.

Chị ngày Quý Kiến Văn vì Quý Vân Vân và Vân Lệ Lệ hợp tác ăn thất bại nên đền bao nhiêu là tiền, mười ba nghìn đồng đó, đó là một khoản tiền lớn. Nhà cô năm đó xây nhà hai tầng mới bao nhiêu tiền , tuy chỉ hai tầng trang trí gì, mới xây thô thôi.

"Trả hết nợ , mấy năm nay hai vợ chồng nhà cũng vất vả thật," Tô Đan Hồng .

"Mới bao lâu mà trả hết nợ , bày hàng kiếm thế cơ ?" Quý Mẫu Đan nhận câu trả lời, khỏi ghen tị.

Gia đình cô tháng mới trả xong khoản nợ cuối cùng, ngờ Quý Kiến Văn và Vân Lệ Lệ trong vỏn vẹn ba năm thể trả hết món nợ mười ba nghìn đồng!

Chương 511. Thịt Muối Vị Tết Điệu

"Cũng chỉ bày hàng, tiền lương của chú tư cũng ít," Tô Đan Hồng . "Lương của chú tư thấp nhưng cũng chẳng cao bao nhiêu," Quý Mẫu Đan đáp lời. Công việc đó quả thực thể diện nhưng tiền lương cao, thể còn thấp hơn cả của Kiến Nghiệp nhà cô , Kiến Nghiệp nhà cô mỗi tháng tiền lương gần ba trăm đồng. "Chú tư ngoài tiền lương còn dạy thêm cho học sinh nữa, tính thì một tháng cũng nhận hai, ba phần lương," Tô Đan Hồng giải thích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-thu-xuyen-ve-nam-80-nhat-ky-lam-giau/chuong-510-ba-dua-con-trai-khong-bang-mot-dua-con-gai-nuoi.html.]

"Cho dù như , tích lũy nhiều tiền như thế cũng dễ dàng," Quý Mẫu Đan .

" thật là dễ dàng," Tô Đan Hồng .

Quý Mẫu Đan cũng kiêng kị bên cạnh vẫn còn những khác, : "Em đoán chừng tiền sinh hoạt phí chị gửi sang đó, chắc đều dùng chi tiêu hằng ngày hết ." Đây là đang ám chỉ cả nhà Vân Lệ Lệ đều sống dựa tiền Tô Đan Hồng gửi cho Mẹ Quý. Còn tiền mà bọn họ kiếm đều đem tiết kiệm hết, nếu thì thể tích cóp nhanh đến , nhà bao nhiêu miệng ăn cơ chứ.

"Cô nghĩ chú Tư là như ?" Tô Đan Hồng hỏi.

"Chú Tư loại như , nhưng Vân Lệ Lệ thì đúng là thế đấy. Cô chẳng buồn bận tâm mấy chuyện , chắc vét sạch tiền của ." Quý Mẫu Đan . "Mẹ ở bên đó giúp chút việc cũng là chuyện thường tình. Còn về tiền sinh hoạt phí, đó là tiền Kiến Quân đưa, tiêu thì tùy." Tô Đan Hồng đáp lời. Trong lòng cô tính toán riêng. Với tính cách của Vân Lệ Lệ, cô chắc chắn sẽ chịu thiệt, đương nhiên là sẽ moi tiền của Quý.

Tuy nhiên, theo như Tô Đan Hồng thấy, Quý cũng vẻ vui vẻ lắm, thậm chí còn cam tâm chịu khổ, coi đó là cách để bà phát huy giá trị bản .

"Em và Kiến Quân đúng là hào phóng thật, như coi như nuôi cả nhà họ còn gì." Quý Mẫu Đan thở dài.

"Nếu chị cách đón về sống cùng, Kiến Quân vẫn sẽ chu cấp tiền sinh hoạt phí đều đặn hàng tháng." Tô Đan Hồng đề nghị. Quý Mẫu Đan thoáng động lòng, hai trăm đồng đó, là khoản tiền nhỏ.

Tuy nhiên, nhanh cô liền tự nhận thức tình hình mà thở dài: "Thế thì thôi , nếu đến nhà chị ở, bà chắc chắn sẽ bỏ dù chỉ một xu. Trong lòng bà , e rằng chỉ chú Tư và Vân Lệ Lệ mới là con trai con dâu, còn chúng thì đáng là gì chứ..."

Lời tuy khó nhưng là sự thật phũ phàng.

Tô Đan Hồng tiếp tục câu chuyện đó nữa mà chuyển sang chuyện khác: "Chỗ đó cho nhiều xì dầu một chút nhé." "Được thôi." Quý Mẫu Đan đồng ý. Những mặt ở đó đều giữ im lặng, dù thì chuyện của nhà họ Quý cũng chẳng còn là bí mật gì nữa .

Sau đó, họ chuyển sang trò chuyện về những đề tài khác.

Ví dụ như chuyện vật giá leo thang chóng mặt.

"Ngày xưa hai lạng rưỡi trứng gà chỉ tính bằng xu lẻ, giờ hai lạng rưỡi tốn bao nhiêu tiền cơ chứ." Mẹ Tô cảm thán.

"Giờ mấy đồng xu lẻ đó đều dùng nữa , đổi sang tiền mới cả đấy." Thím Dương cũng tiếp lời.

"Đổi như thế nào cơ ạ? Trong nhà cháu vẫn còn nhiều xu dùng hết." Quý Mẫu Đan hỏi. "Mười xu đổi lấy một hào, còn đổi thế nào nữa chứ?" Lý Ngọc Thúy đáp.

" đổi hai đồng , đủ mua một gói muối đấy." Vương Hồng Hoa .

Quý Mẫu Đan : "Thế thì cũng , giờ xu còn chấp nhận nữa, cũng thành giấy lộn thôi." Nghe bọn họ bàn tán chuyện đổi tiền giấy, Tô Đan Hồng hề bận tâm. Trong nhà cô ít tiền mặt, cả tiền của các ông chủ ăn và tiền xu cũ đều ít, nhưng đổi thì cũng chẳng bao nhiêu. Hơn nữa, giờ tiền mới , tiền cũ cũng dần trở nên hiếm hơn, cô giữ kỷ niệm cũng . Dù thì nhà cô cũng chẳng thiếu chút tiền đó.

Từ chuyện tiền tệ, câu chuyện chuyển sang việc sửa đường. Con đường mấy năm sửa , nhưng hồi đó cẩn thận nên chỉ vài năm xuống cấp nghiêm trọng. Vì thế, sang năm sẽ tiến hành sửa chữa tiếp.

Hội chị em phụ nữ tụ tập đương nhiên là đủ chuyện trời biển, hết chuyện nhà đến chuyện nhà nọ, thoáng chốc hết cả một ngày dài.

Thịt muối chẳng mấy chốc phơi đầy sân, treo lên cả giàn nho vẫn đủ chỗ, Tô Đan Hồng liền dùng luôn cả sân nhà nuôi cô.

Giờ đây, nhiệt độ ban ngày định ở bảy đến tám độ C, thấp hơn thì thể xuống năm đến sáu độ C. Tuy nhiên, buổi trưa vẫn là thời điểm lý tưởng nhất để hong khô thịt.

Tô Đan Hồng thường treo thịt muối năm đến sáu ngày chở bán. Ở thành phố Đại Học quá xa, khách hàng mua về cũng thể tự treo thêm. nếu chở tới Bắc Kinh, Tô Đan Hồng sẽ phơi bảy đến tám ngày, đó giao nguyên cả một lô hàng lớn sang đó.

Nhờ , mấy thùng thịt muối chắc nịch giao một lượt sang đó. Lần Quý Kiến Quân mua về ít thịt ba chỉ, mỗi năm đều mua với lượng lớn, vì giá đưa khá hời nên ít đều bán cho .

Sau khi trừ tiền vốn, Tô Đan Hồng cũng kiếm một khoản nhỏ, lãi ròng ước chừng bằng tiền mua hai con lợn thịt.

Quý Kiến Quân còn : "Sau chúng nuôi lợn nữa, cứ mua thịt lợn về tự thịt muối bán thôi."

Tô Đan Hồng cũng chẳng thèm để ý đến lời . Sao nuôi lợn cơ chứ? Giờ giá nửa cân thịt lợn cũng hơn ba đồng , một con lợn nặng tạ rưỡi như thì kiếm bao nhiêu tiền chứ?

Nhà cô nuôi hơn ba mươi con lợn, riêng khoản thu nhập mỗi năm đem về bao nhiêu tiền, nuôi cho .

Thịt muối là món chủ lực của tháng , lượng lớn đều chở thành phố Đại Học và Bắc Kinh.

Còn ở thị trấn thì bán, bởi việc kinh doanh hiệu quả bằng hai thành phố lớn , nhu cầu thị trường ở Đại Học và Bắc Kinh quả thực lớn.

Mãi tới ngày hai mươi tháng Chạp, Quý Kiến Văn mới đưa Vân Lệ Lệ và Yên Nhi về nhà. Hơn nữa, cũng chỉ ba họ trở về, Quý về cùng.

Tô Đan Hồng còn cảm thấy ngạc nhiên. Lúc Vân Lệ Lệ đưa Yên Nhi tới tham quan nhà mới, cô liền hỏi:

"Mẹ về , bà ở bên đó cho yên tĩnh. Chị cũng cần lo lắng cho , lúc em và Kiến Văn về đây mua nhiều đồ ăn cho bà ." Vân Lệ Lệ .

"Vậy thì quá ." Tô Đan Hồng gật đầu.

"Chị dâu, căn nhà lầu của chị quá, thật độc đáo!" Vân Lệ Lệ khen ngợi.

Tô Đan Hồng mỉm hỏi: "Sang năm định mở cửa hàng mới ?"

"Vâng ạ. Bày bán hàng rong tuy lãi cao nhưng dù cũng là kế sách lâu dài." Vân Lệ Lệ đáp.

coi trọng thể diện. Nếu đây quả thực còn đường nào khác, cô căn bản sẽ vỉa hè bày bán hàng rong .

Kiến Văn là giáo viên, nếu để phụ và học sinh thấy thì còn mặt mũi nào nữa? Ngày , nhà nghèo xơ nghèo xác, . giờ thì chẳng cần thế nữa, nên dù lợi nhuận ít một chút, cô vẫn chọn mở tiệm. Suy cho cùng thì vẫn giữ thể diện hơn nhiều. "Mở cửa tiệm thì vốn đầu tư tương đối lớn, chi tiêu cũng nhiều nữa." Tô Đan Hồng nhận xét, giọng điệu chút cân nhắc.

"À, nhưng cứ từ từ thôi chị ạ." Vân Lệ Lệ đáp .

Tô Đan Hồng gật gù: "Ừ, cứ thong thả mà , em với chú tư vẫn còn trẻ chán."

"Lệ Lệ ơi, đừng chứ, mau rửa tay giúp một tay nào!" Quý Mẫu Đan quát lớn từ phía vườn.

"Đến ngay đây ạ." Vân Lệ Lệ giọng là ngay của ai, lập tức lên tiếng đáp lời.

Loading...