Tiểu Thư Xuyên Về Năm 80: Nhật ký làm giàu - Chương 533: Muốn lợi dụng

Cập nhật lúc: 2025-08-26 23:50:41
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi Mẹ Quý đến, Vân Đại Hải đang định mang Hạo Hạo xem nhà trẻ.

Anh bên Quý Kiến Văn chắc chắn sẽ đồng ý, nên chỉ thể đưa con nhà trẻ. Hôm nay xin phép ông chủ nghỉ, vì từ đến nay đây là đầu tiên xin nghỉ dài ngày như , nên lãnh đạo đồng ý. nếu ngày mai xin nghỉ nữa, thì chắc chắn là .

Hơn nữa còn chạy xe buýt đường dài, về trong ngày cũng khó .

Nếu thật sự là cách nào khác, thì cũng chỉ thể tìm cha .

Hai cha con ở nhà gặp Mẹ Quý.

"Bà ngoại." Nhìn thấy Mẹ Quý, Hạo Hạo vui vẻ, chạy đến ôm chầm lấy bà.

Mẹ Quý khỏi xót xa, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt bé bỏng của cháu ngoại, hỏi: "Hạo Hạo ăn cơm ?"

"Ăn ạ, cha mang con ăn." Hạo Hạo đáp: "Bà ngoại ăn ?"

"Bà ngoại cũng ăn ." Mẹ Quý , đó Vân Đại Hải: "Cháu hôm nay ?"

"Hôm nay cháu xin phép ông chủ nghỉ, thím ơi, Hạo Hạo ..." Vân Đại Hải còn hết lời, Mẹ Quý lắc đầu.

Mẹ Quý ái ngại : "Bây giờ thím thể trông Hạo Hạo giúp cháu nữa. Lệ Lệ thể gửi nhà trẻ, cháu cần nhà trẻ hỏi một chút ?"

"Dù là đưa nhà trẻ, thì cũng đón. Cháu tan cũng hơn sáu giờ, hơn nữa ông chủ chừng còn công tác tỉnh ngoài, cháu thể đón Hạo Hạo sớm như ." Vân Đại Hải giải thích.

"Nếu cháu từ chức luôn ? Bây giờ ở nhà trông Hạo Hạo, chờ nó lớn thêm một chút, khả năng tự ở nhà thì việc?" Mẹ Quý đề nghị.

"Đây thể , cháu bây giờ cũng còn dư dả tiền bạc. Hiện giờ cái gì cũng đắt đỏ, nếu cháu ngoài việc, thì Hạo Hạo sẽ xoay sở thế nào?" Vân Đại Hải khổ .

Thật cũng chờ con trai lớn thêm một chút mới ngoài việc, như để nó ở nhà cũng thể yên tâm. bây giờ trong tay , cũng chỉ hơn bốn nghìn đồng tiền. Số tiền đó thì đủ gì chứ? Tiền ăn uống, đồ dùng cho con trai đều ngốn ít, đủ tiền thì mà sống .

Anh cũng nghĩ tới tìm Quý Vân Vân, xem cô thể giúp đỡ một tay , nhưng căn bản tìm thấy cách liên lạc của Quý Vân Vân, cho nên cách nào khác, chỉ thể tự nuôi con.

Mẹ Quý : "Thím vẫn còn chút tiền tiết kiệm, cháu thể cứ cầm lấy mà dùng ."

Vân Đại Hải sững : "Làm thể như chứ?"

"Số tiền cũng là Vân Vân đưa cho thím. Bây giờ lấy nuôi Hạo Hạo thì gì thích hợp hơn. thím cũng bao nhiêu , cháu dùng tiết kiệm chút đấy, ?" Mẹ Quý .

Tiền trong tay bà cũng ít, gần hai mươi nghìn đồng, nhưng vì nỡ cháu ngoại chịu khổ, nên lấy một chút cũng .

"Thím, cháu cảm ơn thím. Sau chờ Hạo Hạo lớn lên, cháu sẽ để nó hiếu kính thím ạ!" Vân Đại Hải mừng rỡ mặt, vội vàng đáp lời.

"Hạo Hạo lớn lên bình an là , thím cũng cầu gì nhiều." Mẹ Quý : "Cháu cứ từ chức , nếu thì , bây giờ Hạo Hạo còn bé thế , cháu đặt thằng bé lên hàng đầu."

"Vâng, cháu sẽ ở nhà chăm sóc thằng bé ba năm. Đợi Hạo Hạo bảy tuổi, cháu sẽ đưa nó học lớp một, đến lúc đó cháu thể !" Vân Đại Hải .

Mẹ Quý gật đầu, đó liền nhà, cầm sổ tiết kiệm rút tiền, lấy 3.000 đồng, đưa cho Vân Đại Hải.

"Số tiền tuy nhiều lắm, nhưng cháu tiết kiệm một chút, sống hai ba năm thành vấn đề ." Mẹ Quý .

"Thím, cháu cảm ơn thím ạ!" Vân Đại Hải nhận lấy tiền, .

"Được , thím về đây. Cháu chăm sóc Hạo Hạo, dẫn thằng bé chơi nhiều một chút, đừng để ở nhà mãi. Trẻ con cần ngắm thế giới bên ngoài thì mới ." Mẹ Quý .

Vân Đại Hải đương nhiên là đồng ý. Khi Mẹ Quý chuẩn về, Hạo Hạo : "Bà ngoại, cháu còn thể tìm bà ?"

Mẹ Quý khỏi chạnh lòng xót xa, : "Hạo Hạo ngoan, con sẽ theo cha cháu, sống với ba cháu. Đợi đến khi trưởng thành, thì thể thăm bà ngoại."

"Vâng, cháu nhất định sẽ ăn nhiều cơm!" Hạo Hạo nghiêm túc .

Khi Mẹ Quý trở về, tâm trạng vô cùng tồi tệ. Quý Kiến Văn trong lòng cũng khỏi bực dọc, nhưng từ chối tiếp thu chuyện .

Chuyện của Quý Vân Vân và Vân Đại Hải, dựa cái gì mà dọn dẹp hậu quả cho hai đó chứ? Con ai đẻ thì đó tự chăm, đây là chuyện hết sức bình thường!

nhanh Mẹ Quý cũng phấn chấn tinh thần . Bây giờ Vân Đại Hải , sẽ chuyên tâm chăm sóc cháu ngoại, là bà cũng cần lo lắng cho cháu nữa. Mẹ Quý cảm thấy 3.000 đồng tiền quá ít, chắc chắn vẫn cần những khoản tiền đó để trang trải cuộc sống. Hạo Hạo đang tuổi ăn tuổi lớn, đương nhiên là ăn uống đầy đủ, ngon lành hơn.

hiện giờ bộ thu nhập của bà chính là 200 đồng tiền phí sinh hoạt mà mỗi tháng Quý Kiến Quân đưa. Ngoài khoản thì nguồn thu nhập nào khác.

Mà 200 đồng tiền phí sinh hoạt đủ chứ? Trong nhà nhiều ăn cơm như , ngay cả một cọng hành cũng cần tiền, các khoản chi phí khác cũng đều cần tiền, căn bản dư lấy nửa hào.

nếu mỗi tháng 300 đồng, thì nhà chi tiêu 200, còn thể tiết kiệm một trăm đồng cho cháu ngoại bên , thể mua chút đồ chơi cho nó, còn thể mua chút sữa mạch nha cho nó uống, đó chính là thứ dinh dưỡng.

Vì thế, đợi Vân Lệ Lệ trở về, Mẹ Quý liền : "Lệ Lệ , ngày mai con gọi điện thoại cho bác ba con bên đó, bảo nó mỗi tháng đưa 300 đồng về đây, 200 đồng đủ tiêu!"

Vân Lệ Lệ ngây một lúc, liền nhíu mày : "Mẹ, đây là chê con và Kiến Văn tiêu tiền của ? Mẹ, con mỗi tháng cũng đưa phí sinh hoạt, nhưng chính cần, tiền đủ tiêu !" Cô đương nhiên thật lòng đưa, suy cho cùng, khoản tiền sinh hoạt mà bác ba bên đó chu cấp thừa đủ cho chồng cô tiêu xài, cô vốn chẳng cần điều thừa, nhưng nghĩ đến tấm lòng thì vẫn . Quả nhiên, chồng cô nhận.

cũng khách khí, nhưng cô cũng sợ , bởi vì cô cho , là bà tự cần.

Mẹ Quý : "Mẹ ý , bác ba con mang thêm một chút về đây. Bây giờ tiền lương bên đó của nó chẳng tăng lên hơn 300 , chỉ cho 200 đồng?"

"Mẹ cũng cần so đo nhiều như . 200 đồng cũng ít, đủ sinh hoạt là . Hơn nữa, năm nay bác ba bên đó xây một khu ký túc xá bốn tầng, năm xây nhà , năm nay xây thêm. Nào là nhà cửa, nào là đồ gia dụng, tốn bao nhiêu tiền nữa. Kinh tế bên đó chắc chắn cũng đang căng thẳng." Vân Lệ Lệ .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-thu-xuyen-ve-nam-80-nhat-ky-lam-giau/chuong-533-muon-loi-dung.html.]

Nhà bốn tầng, dựa theo giá nhà bây giờ mà phỏng đoán, hơn nữa còn những đồ gia dụng linh tinh đó, cô đánh giá, e rằng cũng một trăm nghìn đồng!

Bởi vì cô Tô Đan Hồng từng cái nhà hai tầng tiêu hơn năm mươi nghìn , nhà bốn tầng chẳng lẽ còn cần một trăm nghìn ? Hơn nữa, chi tiêu cũng chỉ phòng ở, còn những thứ khác.

Đặc biệt là công nhân của bác ba nhiều như , một tháng chi gần mười nghìn. Vân Lệ Lệ cảm thấy cái con quá khủng bố, cho dù kiếm tiền, nhưng mỗi ngày mở mắt là đối mặt với nhiều áp lực như , thì cô chắc chắn chịu nổi.

Chương 534. Không Phải Dựa Vào Mẹ Làm Giàu

Mẹ Quý chẳng nghĩ nhiều đến thế. Bà : "Lệ Lệ con cần giúp nó. Nếu nó tiền, dám xây ký túc xá vô bổ, tốn kém bao nhiêu tiền như ? Nếu dám xây thì chứng tỏ nó khẳng định là tiền. Tiền bạc tiêu bao nhiêu chỗ như , mỗi tháng hiếu kính cho thêm một trăm đồng nữa thì chứ?"

Hơn nữa hiện giờ vật giá leo thang nhanh đến thế, 200 đồng thì đủ mua gì chứ, chỉ cần mua thêm chút thịt là hết veo. Nếu 300 đồng, thì cũng tính là nhiều, chỉ thể là miễn cưỡng đủ dùng mà thôi!

Vân Lệ Lệ nhịn lên tiếng: "Mẹ như ? Bác ba và chị dâu ba đang xây ký túc xá, rõ ràng là biến khu đó thành đất du lịch mà. Vườn trái cây núi, phong cảnh hữu tình, cả trâu, bò, dê nữa. Mấy đứa trẻ thành phố, đặc biệt là những đứa như Yên Nhi, từng trải nghiệm cuộc sống gian khó như chúng , chắc chắn sẽ thích những thứ . Sau những giờ học căng thẳng, tranh thủ hai ngày cuối tuần về đó nghỉ ngơi, chơi bời thì chứ?"

thực sự thể nào hiểu nổi cách nghĩ của chồng. Người bình thường xong đều sẽ ngóng chờ, đằng chồng cô thẳng thừng chê bai là vô ích, lãng phí tiền. Ai dội gáo nước lạnh như thế bao giờ chứ?

"Cũng chỉ là một nơi như thôi, còn hoang vu hẻo lánh, gì đáng để du lịch chứ?" Mẹ Quý gắt lên.

"Ôi thật sự khó với quá. Nhà Bác Ba Quý Quang Tông chẳng mấy con đường hồ sen ? Lại còn đập chứa nước bên cũng thể câu cá giải trí. Nếu dạo phố thì thể lên thị trấn, xe ba bánh là tới ngay, tiện lợi mà." Vân Lệ Lệ đáp.

"Mẹ thèm với con mấy chuyện nữa. Ngày mai con gọi điện cho tụi nó, bảo mỗi tháng mang ba trăm đồng tiền tới đây." Mẹ Quý lệnh.

"Mẹ thì tự chứ, điện thoại nhà bác ba !" Vân Lệ Lệ thẳng thắn từ chối, bảo cô loại chuyện thì đúng là thể nào.

Hơn nữa, dù chính miệng , cô cũng thấy mất mặt . Cô : "Mẹ đừng gọi nữa gì, bác ba và chị dâu ba nghỉ hè năm nay đưa Tường Tường chơi xa , giờ ở quê ."

"Đi chơi xa? Đi chứ?" Mẹ Quý sửng sốt hỏi.

"Con ." Vân Lệ Lệ đáp gọn.

"Tụi nó chắc là du lịch đúng ?" Mẹ Quý trợn mắt lên, tiếp: "Con xem, bảo mà, tụi nó nhiều tiền trong tay lắm. Xây nhà lâu thế mà còn tâm trạng thảnh thơi du lịch nữa chứ. Lần ngoài tiêu hết bao nhiêu tiền đây?"

"Đó là chuyện của bác ba và chị dâu ba, tiền của họ tự kiếm, quản nhiều gì cho mệt? Mẹ rảnh rỗi quá nên mới nhọc lòng ?" Vân Lệ Lệ cau mày .

"Mẹ giận là giận cái thái độ đó! Chẳng thèm hiếu kính với , tụi nó thế mà chạy ngoài du lịch!" Mẹ Quý bực tức .

Vân Lệ Lệ cũng chẳng đôi co nhiều với bà nữa, nhưng cô cũng thể để chồng ầm lên. Cô nhận ít đồ từ Tô Đan Hồng, mang ơn thì cũng nể mặt họ. Giờ đây, cô cũng tìm cách ngăn chồng . Cô thẳng thừng : "Tiền đủ tiêu ? Con sẽ bù cho . Mỗi tháng con sẽ đưa thêm một trăm đồng tiền!"

Nói xong, cô liền từ trong túi lấy một trăm đồng tiền, đưa cho Mẹ Quý.

Mẹ Quý sửng sốt, vội vàng : "Lệ Lệ, con ? Mẹ cần tiền của con. Con còn giữ để nhập hàng nữa, tiền vốn nhỏ ."

"Mẹ bảo là tiền đủ dùng ? Con sẽ bù cho . Mẹ đừng tìm bác ba và chị dâu ba nữa. Bọn họ cho hai trăm đồng là ít . Nếu , bản lĩnh thì cứ đòi chị dâu cả và chị dâu hai , để mỗi nhà họ mỗi tháng cũng đưa hai trăm đồng tiền. Như mới gọi là công bằng chứ! Mẹ của riêng bác ba, cũng là của bác cả và bác hai mà!" Vân Lệ Lệ hùng hồn .

"Cái thể giống chứ? Điều kiện nhà bác cả và bác hai con..."

Mẹ Quý còn dứt lời Vân Lệ Lệ cắt ngang: "Mẹ đừng với con mấy thứ đó nữa. Điều kiện kinh tế nhà bác ba như bây giờ cũng là do và chị dâu ba tự cố gắng mà , chứ dựa mới giàu lên, cũng chẳng vì thiếu . Mỗi tháng cho hai trăm đồng tiền mà còn chê ít ? Còn bác cả và bác hai bên , ngay cả một hũ dưa muối cũng thỉnh thoảng mới mang đến, con thấy gì nhà hai đó !"

Mẹ Quý thấy cô tức giận, cũng dám thêm gì nữa. trong lòng bà rõ ràng hề đồng tình.

Điều kiện của nhà thằng cả và thằng hai thì còn trông mong cái gì nữa? nhà thằng ba thì khác. Năm xây nhà hai tầng, năm nay xây nhà bốn tầng, tính tiêu mấy chục nghìn đồng tiền chứ? Nhiều tiền như thế, thể mỗi tháng cho bà thêm một trăm đồng tiền chứ!

"Tiền cứ cầm ." Vân Lệ Lệ đưa cho bà một trăm đồng tiền , thì cô cũng xem như là sự thật.

Hơn nữa, thật thì công việc kinh doanh của cửa hàng nhà cô đang , trong nhà cũng mắc nợ ai bên ngoài. Một trăm đồng tiền, cô vẫn cho nổi!

Mẹ Quý còn cách nào khác, đành nhận lấy một trăm đồng tiền . Sau đó, bà mua đồ ăn, khỏi nhà, đến tiệm điện thoại công cộng để gọi cho Quý Vân Vân.

Những khác đều điện thoại của Quý Vân Vân, chỉ . Điện thoại nhanh nhấc máy: "A lô, ai đấy ạ?"

"Vân Vân, là đây con." Mẹ Quý giọng quen thuộc của con gái thì vui vẻ, vội vàng .

"Là , tự dưng gọi điện thoại cho con ?" Quý Vân Vân hỏi.

"Đã bao lâu gọi điện cho con, thật sự là nhớ con lắm, nên mới gọi cho con đây. " Mẹ Quý , hỏi tiếp: "Giờ con sống ?"

"Tốt chứ ạ, con đây là Quý Vân Vân mà, thể sống chứ?" Quý Vân Vân tự tin đáp.

"Vậy thì . Vân Vân , bây giờ Hạo Hạo đang sống với Vân Đại Hải . Ở nhà bên cho nó ở nữa." Mẹ Quý thông báo.

"Có Anh Tư phát hiện ?" Quý Vân Vân , liền vội hỏi.

Đợt Tết năm nay, Quý Vân Vân cũng gọi điện chuyện với . Cô đương nhiên chuyện Vân Hạo bà đón về nuôi, nhưng cũng chẳng bày tỏ ý kiến gì, khen cũng chẳng chê. Xét cho cùng, Vân Đại Hải đúng là nên ngoài việc kiếm tiền, nếu thì nuôi nổi con trai. Vì thế, việc bà Quý trông nom Hạo Hạo khi ai khác giúp đỡ cũng là lẽ thường tình.

Thế nhưng, hiện giờ đang ở nhà ba. Anh ba tỏ vô cùng tức giận về chuyện của cô, đồng thời cũng chán ghét Vân Đại Hải. Nếu để Hạo Hạo là con chung của hai , chắc chắn sẽ đời nào chấp nhận. "Cũng chẳng , bây giờ cũng chẳng còn cách nào khác. Mẹ cứ bảo Vân Đại Hải nghỉ việc, ở nhà trông Hạo Hạo. Chờ thằng bé lớn thêm chút, tiểu học thì hãy ." Bà Quý .

"Nếu thì lấy tiền chứ?" Quý Vân Vân vội hỏi. "Thằng bé cũng một ít tiền tiết kiệm. Hơn nữa, cho thêm nó ba nghìn đồng. Bây giờ vật giá tuy leo thang, nhưng nếu chỉ hai cha con họ thì tiết kiệm một chút hẳn là thể xoay sở cho đến khi Hạo Hạo đủ bảy tuổi để tiểu học." Bà Quý đáp.

"Anh đúng là hổ, còn dám nhận tiền từ ?” Giọng Quý Vân Vân bỗng cao lên vài phần, đầy vẻ bực bội.

"Không , là tự nguyện đưa cho thằng bé. Số tiền đó con cho , đều tiêu mà giữ cả. Giờ lấy một ít cho nó nuôi Hạo Hạo, cũng coi như là con đang gián tiếp nuôi Hạo Hạo đó thôi." Bà Quý giải thích.

"Chút tiền đó cứ giữ mà tiêu . Tổng cộng mới mấy đồng bạc, kiếm tiền, tiêu là tiền xương m.á.u thôi." Quý Vân Vân .

Loading...