Tiểu Thư Xuyên Về Năm 80: Nhật ký làm giàu - Chương 539: Yên ổn
Cập nhật lúc: 2025-08-26 23:50:46
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Quan hệ giữa Tô với bác cả Dương cùng dì Dương . Lúc hợp cạ với dì Dương, giờ đây Tô Đan Hồng nhận dì Dương nuôi, mối quan hệ đương nhiên càng trở nên thiết hơn bao giờ hết.
Sau khi bảo Quý Phúc trở về nghỉ ngơi, Tô và dì Dương với mãi dứt chuyện. Cơm nước xong xuôi, dọn dẹp bát đĩa, cả hai cùng tới nhà trọ của họ.
Thím Dương cứ tấm tắc khen mãi cái dãy nhà trọ bốn tầng . "Nơi khang trang, mới mẻ hơn cả nhà trong thành phố chứ?" Thím Dương cảm thán.
"Có điều cách bố trí thực sự hợp lý lắm, phòng nào phòng tắm vệ sinh riêng biệt cả." Mẹ Tô nhận xét.
"Vùng nông thôn thì đủ tiện nghi như . Hơn nữa, mỗi tầng cũng chỉ năm phòng, cứ phiên tắm rửa là thôi mà." Thím Dương đáp lời.
" mấy khách sạn ngoài đều những tiện nghi ." Mẹ Tô .
"Có gì , bảo Kiến Quân xây thêm một nhà tắm công cộng ở tầng trệt là chứ gì?" Thím Dương đưa ý kiến. Bà còn thêm: "Dưới dãy nhà trọ , ngoài bốn vườn hoa , vẫn còn hai mảnh đất trống nhỏ, thể xây nhà tắm công cộng."
" . Sau Kiến Quân về, với nó, mùa hè đông khách thế thì nên xây một cái." Mẹ Tô gật gù đồng tình.
Hai tưới nước cho những luống hoa trong vườn trò chuyện. Thím Dương khen: "Đan Hồng khéo tay trồng hoa thật, mấy chậu lớn mơn mởn ! Nếu thành phố mà đến đây, chắc chắn sẽ thích mê."
" , còn ba cây hoa mai nữa, đến lúc nở hoa, phong cảnh nhất định sẽ tựa tranh vẽ. Tiếc là mấy đàn ngựa hoang núi... cứ nghĩ nếu thể xây một trường đua ngựa ở đây thì tuyệt vời mấy." Mẹ Tô bày tỏ.
"Nếu trường đua ngựa, thấy ở chân núi là hợp lý nhất. Có điều, khu đất đó bây giờ đang trồng lương thực, là đất của nhà họ Trần, nhà họ Từ, với thêm hai mảnh nữa của nhà họ Hà." Nghe , Thím Dương phân tích.
Mỗi mảnh đất của họ rộng hơn ba trăm mét vuông, khá là rộng rãi.
"Cũng họ bán nữa. Kiến Quân , hình như nó cũng để mắt đến mấy mảnh đất đó , chỗ với núi cũng gần mà." Mẹ Tô .
"Chắc chắn họ sẽ vui vẻ đồng ý bán thôi, đất đai thì gì mà bán . Có điều mua thì giá chắc rẻ ." Thím Dương nhận xét.
Chỗ của họ cũng bán đất , mỗi mảnh đất tầm hai ngàn đồng, chẳng hề rẻ chút nào. "Vả , họ mà Kiến Quân định xây trường đua ngựa, chắc chắn sẽ ép giá cao hơn nữa." Thím Dương thêm.
"Cùng thôn mà ăn như thế ?" Mẹ Tô , nét mặt thoáng chút bất mãn. "Thế thì cũng chẳng còn cách nào. Ngoài nhà họ Trần , thì nhà họ Từ và nhà họ Hà cũng chẳng gia đình gì cho cam." Thím Dương lắc đầu ngao ngán.
"Vậy thì cứ hy vọng đừng vì chuyện mua bán thành mà sinh thù oán là ." Mẹ Tô thở dài.
"Cho dù bọn họ càn thế nào chăng nữa, thì bây giờ Kiến Quân cả thôn tín nhiệm và yêu mến. Nếu bọn họ dám tác oai tác quái trong thôn, thì đừng hòng sống yên !" Thím Dương hừ lạnh. Mẹ Tô cũng thấy , gật đầu yên tâm. Con rể bà hiền lành đạo lý, nhưng tuyệt nhiên dạng dễ bắt nạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-thu-xuyen-ve-nam-80-nhat-ky-lam-giau/chuong-539-yen-on.html.]
Hai bà chị em về đến nhà, cả nhà quây quần xem TV. Chỉ Quý Phúc thì xem, bé đang ở tầng hai luyện tiếng Anh. Năm nay, ông Trương nhờ cô giáo Đổng mua về từ Thành phố Đại học ít băng ghi âm và cả những bài hát tiếng Anh nữa. Dù ông Trương tiếng Anh, vốn là cựu giáo sư khoa Trung Quốc học, nhưng ông hiểu rõ một điều: học bất cứ ngôn ngữ nào, nhất định và thật nhiều. Cứ kiên trì cũng sẽ quen thuộc thôi.
Dù bọn trẻ bây giờ đang học ở thị trấn, tuy giáo dục ở đây quá tệ, nhưng xét cho cùng thì cũng thể sánh bằng thành phố lớn bên ngoài . Ông Trương đương nhiên đặt nền móng vững chắc cho đứa cháu trai lớn . Trong đó tiếng Anh chính là một mục tiêu chính. Còn về các môn học khác, ông Trương đều thể tự dạy kèm , sách bài tập cũng sẽ tăng độ khó để Quý Phúc rèn luyện. Có ông ở đây, Quý Phúc dù học ở thị trấn nhưng chắc chắn sẽ thua kém bất kỳ học sinh nào ở các trường trong thành phố lớn.
"Nhân Nhân ?" Mẹ Tô hỏi. "Nhân Nhân đang học tiếng Anh tầng hai, học chăm chỉ ạ!" Yên Nhi cũng khỏi thốt lên.
Cô bé cứ nghĩ học vất vả , ngờ so với em trai lớn thì chẳng thấm cả. Cô bé thằng bé thể hát những bài hát tiếng Anh, với vốn từ vựng phong phú đến mức ngỡ ngàng. Thằng bé mới học lớp bảy mà những từ mới chỉ trong sách giáo khoa tiếng Anh cấp ba mà bố cô bé lấy cho cô bé học. Hơn nữa phát âm còn vô cùng chuẩn và tự nhiên, thực sự khiến trầm trồ thán phục.
"Cứ để thằng bé học, đừng phiền nó." Mẹ Tô , nét mặt ánh lên vẻ vui mừng khôn xiết. Thái độ học tập của cháu ngoại bà bao giờ khiến lớn lo lắng.
"Ngoại ngữ bây giờ cần thiết. Ngày xưa, chỗ chúng một cô thanh niên trí thức đến, giỏi ngoại ngữ. Thành phố Đại học nước ngoài đến giao lưu học tập, hồi đó còn lặn lội từ xa tới mời cô phiên dịch cơ đấy!" Thím Dương kể.
" , chính là cô thanh niên trí thức chứ gì, hồi đó ở đây ai mà chẳng ." Mẹ Tô đáp lời. " , chính là cô thanh niên trí thức đó."
Năm đó, quả thật ở đây một như . Lúc đó còn khiến cả thôn cảm thấy vinh dự, thế nên phá lệ cho cô về thành phố.
Yên Nhi, Tê Tê cùng Viện Viện đều thích mê khi hai bà kể chuyện ngày xưa. Bọn trẻ say sưa, kể về cô thanh niên trí thức ngày chào đón , nhiều nam thanh niên trí thức theo đuổi cô quyết liệt, chỉ mong cô vui lòng. Có điều từ đầu đến cuối, cô thanh niên trí thức vẫn hề động lòng. Chủ đề xong, họ liền chuyển sang kể chuyện về thời đánh đuổi quân xâm lược Nhật Bản ngày .
Thời đó, thế hệ các bà ai cũng từng trải qua một thời kỳ đầy hỗn loạn.
Ông Trương cũng tham gia chủ đề , xong, ông Dương cũng đến, nhập hội chuyện, khí trở nên cực kỳ rôm rả và nhộn nhịp.
Mãi cho đến tận mười một giờ khuya, vẫn hết hứng nhưng thời gian cũng muộn, lúc mới ai về nhà nấy nghỉ ngơi.
Tuy Quý Kiến Quân nhà, nhưng thứ trong gia đình đều diễn vô cùng thuận lợi và vận hành trơn tru như thường lệ, gì bận tâm. Ngày nào việc nấy, Đại Hắc phụ trách trông nhà, còn cô bé Yên Nhi nhỏ cũng lên núi giúp hái trái cây.
Toàn bộ nho năm nay thu hoạch xong ngày hôm và gửi hết về Thành phố Đại học.
Giám đốc Hà năm nay cũng tới mua về kha khá nho. Ông Trương ghi sổ cho ông , sổ sách của ông Trương dĩ nhiên chi tiết hơn của Quý Kiến Quân nhiều. Tuy nhiên, ông Trương bán theo giá bán buôn, cùng một mức giá với Tô Tiến Đảng và ông Tần khi họ đến lấy hàng, nên cũng coi như là giá hời.
Thông thường, Quý Kiến Quân còn thể bán cho giám đốc Hà với giá thấp hơn một chút so với giá bán buôn. Sau khi ghi sổ sách xong, ông Trương sẽ đưa cho giám đốc Hà xem, và rằng đó là giá bán buôn.
Giám đốc Hà liếc qua, quả thật giá đắt hơn một chút so với khi mua của Quý Kiến Quân, nhưng ông cũng hiểu đây là giá bán buôn. Chẳng qua là Quý Kiến Quân tính giá ưu đãi cho ông mà thôi. Dù thì cũng chỉ chênh lệch một chút tiền, ông tất nhiên sẽ so đo với ông Trương.
Sổ sách mỗi ngày của ông Trương đều ghi chép cẩn thận, và ông cũng thanh toán một cuối mỗi ngày. Mãi cho đến ngày hai mươi tháng tám dương lịch, chỉ còn lâu nữa là đến ngày khai giảng, Quý Kiến Quân và Tô Đan Hồng mới đưa Tường Tường trở về. Tường Tường tuy đen ít, nhưng đôi mắt trở nên thông minh và lanh lợi hơn hẳn .