Tiểu Thư Xuyên Về Năm 80: Nhật ký làm giàu - Chương 547: Tích Trữ Đồ
Cập nhật lúc: 2025-08-27 01:01:10
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hôm , Quý Kiến Nghiệp về nhà với nhiều hộp a giao.
"Bên đó báo là tăng giá , tới lấy, mỗi hộp sẽ tăng thêm năm đồng," Quý Kiến Nghiệp kể. "Vì thế mua nhiều hơn một chút."
Sau đó, đưa hóa đơn cho Tô Đan Hồng.
Vốn dĩ Tô Đan Hồng yêu cầu mỗi tháng mua một , mỗi chỉ đủ dùng cho một tháng. Lượng dùng hàng tháng của họ hề ít, khi xong bánh sẽ giao đến thành phố Đại Học và Bắc Kinh, tính mỗi tháng cũng dùng tới hai trăm hộp a giao.
Số lượng là khá nhiều. Lần Quý Kiến Nghiệp mua về ba trăm hộp a giao là cực kỳ , nhưng Tô Đan Hồng vẫn cảm thấy ít.
"Nếu tăng giá, hơn nữa ngày nào cũng dùng thì dứt khoát mua thật nhiều một thể? Hôm nay mà mua nữa thì tăng giá ?" Tô Đan Hồng hỏi.
"Tăng giá , chỉ mua là tăng thôi." Quý Kiến Nghiệp , vẻ mặt hổ, rằng mua ít quá. Tuy nhiên, Tô Đan Hồng cũng ý trách , thể mua thêm một trăm hộp là tồi .
Tuy nhiên, Quý Kiến Nghiệp việc quá chu đáo. Nếu là Tô Trư Mao hoặc Hứa Hà Sơn thì chắc chắn sẽ gọi điện thoại về hỏi xem mua bao nhiêu, đó để cô tự quyết định.
Nếu mua ít, thì cô cũng mua một nghìn hộp về để trong nhà, a giao để lâu cũng sợ hỏng.
"Ngày mai bác hai tới thị trấn và thành phố Giang Thủy giao hàng, em bảo cả Hứa Hà Sơn và Tô Trư Mao tới thành phố Đại Học, dặn họ đem về nhiều hơn một chút." Tô Đan Hồng .
"Chỗ cũng đủ dùng một thời gian mà?" Quý Kiến Nghiệp ngẩn .
"Em cảm thấy giá sẽ còn tăng nữa, a giao để lâu hỏng nên mua nhiều một chút." Tô Đan Hồng giải thích.
A giao để lâu hề hỏng, thậm chí càng để lâu càng . Chỉ cần bảo quản đúng cách, a giao xịn để bao lâu cũng vấn đề gì.
Quý Kiến Nghiệp gật đầu đồng ý, đó thông báo cho Tô Trư Mao và Hứa Hà Sơn về kế hoạch mới.
Buổi tối, lúc Quý Kiến Quân về nhà, Tô Đan Hồng liền kể cho chuyện : "Em cảm thấy với tình hình , a giao chắc chắn còn tăng giá tiếp. Em định mua nhiều một chút để trong kho chứa đồ nhà ."
Tầng một một phòng chứa đồ, dùng để chứa những đồ linh tinh. Cô định dọn dẹp sạch sẽ dùng để tích trữ a giao.
"Tăng giá thì bánh a giao nhà cũng tăng giá theo thôi, cần vất vả thế ." Quý Kiến Quân .
"Này vất vả gì chứ? Hơn nữa, một hộp a giao tăng tận năm đồng, một trăm hộp là năm trăm đồng, tích trữ một nghìn hộp thì là năm nghìn đồng. Số tiền kiếm chứ?" Tô Đan Hồng bực .
A giao tăng giá, thì bánh a giao chắc chắn cũng tăng giá theo, đây là chuyện đương nhiên. Nếu như tăng giá, chừng còn cho rằng nhà cô dùng a giao giả chứ.
Quý Kiến Quân cô cũng cảm thấy đúng, liền đáp: " mà giờ tăng giá mà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-thu-xuyen-ve-nam-80-nhat-ky-lam-giau/chuong-547-tich-tru-do.html.]
"Thì chính là vì tăng giá mới mua! Nếu tăng nữa mới mua thì thiệt còn gì." Tô Đan Hồng .
Hơn nữa, cô cũng thể chắc chắn hiện tại vật giá đang leo thang, đồ như a giao đương nhiên cũng sẽ như . Vì thế, việc tích trữ a giao là điều cực kỳ cần thiết.
Quý Kiến Quân phì : "Thế mai kêu bọn họ mua một nghìn hộp."
"Một nghìn hộp quá ít ! Kêu hai Hà Sơn và Trư Mao ngày mai mua cho em ba nghìn hộp a giao. Hơn nữa, cứ mười hôm nhập a giao một , nếu như phát hiện tăng giá nữa thì mua nhiều về cho em!" Tô Đan Hồng .
Quý Kiến Quân ngây , lượng cũng nhiều quá , ba nghìn hộp a giao...
"Ba nghìn hộp a giao cũng coi là nhiều. Nhớ dặn hai Trư Mao trả giá, dù thì cũng mua nhiều, cho dù mỗi hộp tăng năm đồng thì cũng giảm giá cho em." Tô Đan Hồng dõng dạc tuyên bố.
Quý Kiến Quân chỉ đành đồng ý. Vợ gì chắc chắn ngăn cản, bởi vì vợ luôn đúng, lời vợ thì chỉ lợi thôi!
Tối hôm đó, Tô Đan Hồng cùng đám Tê Tê dọn dẹp phòng chứa đồ. Phòng chứa đồ lớn, cũng chỉ hơn mười mét vuông, tuy nhiên dọn dẹp để chứa a giao thì lý tưởng, thể chứa khá nhiều.
Yên Nhi hôm nay cùng Quý Kiến Nghiệp tới thành phố Giang Thủy. Còn về đám Quý Phúc và Tê Tê thì hôm nay lên thị trấn cùng ông Trương, bởi vì ngày mai bắt đầu khai giảng, hôm nay tới báo danh.
Trong nhà bỗng chốc trở nên yên tĩnh. Gần chập tối, ba nghìn hộp a giao mua về đến nhà.
Giá rẻ hơn vì giá cả dựa theo giá bán buôn quy định thống nhất. mua với lượng quá lớn, vì xưởng sản xuất liền đặc biệt tặng thêm hai mươi hộp a giao. Đương nhiên, cũng thể thiếu công lao của Hứa Hà Sơn và Tô Trư Mao, thế là Tô Đan Hồng biếu họ mỗi một hộp để họ đem về tẩm bổ cho vợ .
Hôm qua, Tô Đan Hồng cũng đưa cho Quý Kiến Nghiệp một hộp. Ba nghìn hộp a giao cô nhờ xếp kho chứa đồ. Kho vẫn còn rộng rãi, dư dả để chứa thêm. Tuy nhiên, ba nghìn hộp a giao tiêu tốn ít tiền vốn. Vậy nên, nếu tích trữ thêm, cô cũng tính toán từ từ, thể vội vàng .
Đám trẻ đến trường, ở nhà rảnh rỗi, cô liền bắt tay bánh a giao.
Cửa hàng của cô chỉ kinh doanh bánh a giao mà còn cả a giao đóng hộp.
Dù , a giao đóng hộp phân phối ở thành phố Đại Học mà chỉ bán tại Bắc Kinh. Doanh thu khá , nhưng vẫn thể bì kịp sức hút của bánh a giao. Chỉ trong mấy ngày, Tô Đan Hồng một lượng bánh a giao đáng kể. Dù mệt nhọc, thành quả khiến cô vô cùng mãn nguyện.
Cô để một ít cho nhà ăn, phần còn thì đóng gói cẩn thận để sáng hôm chuyển ga xe lửa.
Mấy ngày qua, cô cũng thu ít đồ khô. Tô Đan Hồng giữ một phần, còn gói ghém cùng với lương thực, vận chuyển chung chuyến hàng a giao đóng hộp và bánh a giao.
Tại Bắc Kinh, Lâm Đại Vi nhận điện thoại của Quý Kiến Quân. Anh tính toán thời gian và lập tức gọi xe tải đến chở hàng. Một chiếc xe chất đầy ắp.
Trong đó, a giao và bánh a giao chiếm lượng nhỏ, và tất nhiên, giá cả điều chỉnh tăng lên.
Vài năm , vợ chồng Lâm Đại Vi ở Bắc Kinh một cô con gái. Giờ đây, bé cũng học mẫu giáo, nhưng chi phí đắt đỏ cùng với tiền thuê nhà khiến cuộc sống của họ khỏi chật vật. Thế nhưng, rằng, dù chật vật, họ vẫn vô cùng hài lòng với cuộc sống hiện tại. Bởi lẽ, mấy năm nay, giá nhà đất tại Bắc Kinh tăng phi mã đến mức khủng khiếp. Mấy năm , nhờ sự giúp đỡ của Quý Kiến Quân, họ mua một căn nhà. Dù lớn, nhưng nó đủ chỗ cho gia đình ba sinh sống.
Quả thực, Quý Kiến Quân là một ông chủ bụng, hỗ trợ họ nhiều. Nếu cứ giữ suy nghĩ tích đủ tiền mới dám mua, e rằng đến giờ họ vẫn chẳng thể mơ tới một chốn an cư.