Tiểu Thư Xuyên Về Năm 80: Nhật ký làm giàu - Chương 548: Tháng Chín Vất Vả
Cập nhật lúc: 2025-08-27 01:01:11
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hiện tại, một căn nhà lớn như của họ, nếu sáu mươi nghìn đồng thì đừng hòng mà mơ tới. Thật kinh khủng. Đừng đến Bắc Kinh, ngay cả ở thành phố Đại Học, giá một căn nhà bây giờ cũng rơi ba mươi đến bốn mươi nghìn đồng. Quý Kiến Quân trả lương cho hai vợ chồng họ mỗi ba trăm tám mươi đồng, tổng cộng hơn bảy trăm đồng. Trừ các khoản chi phí sinh hoạt, mỗi tháng họ thể tiết kiệm bốn trăm đồng. nếu chi ba trăm đồng tiền nhà mỗi tháng, tiền tiết kiệm sẽ chỉ còn một trăm đồng. Dù , vợ chồng Lâm Đại Vi vẫn hài lòng.
Giờ đây, họ chính thức là Bắc Kinh, hộ khẩu cũng chuyển về đây. Số tiền nợ mua nhà dự kiến sẽ trả hết năm , khi cuộc sống chắc chắn sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều.
Tuy nhiên, cũng chẳng thể an nhàn bao lâu. Bởi họ còn bắt đầu tiết kiệm tiền mua nhà của hồi môn cho con gái, thể để coi thường . chuyện nhà cửa cho con gái thể từ từ, giờ bé còn nhỏ, cần vội.
Đợt , lượng bánh a giao và a giao giao đến khá nhiều. Các loại đồ khô khác khi chuyển về liền bày bán ngay kệ.
Việc kinh doanh bánh a giao vẫn là nhất. Ba thùng bánh gói giấy dầu đầy hai ngày bán sạch bách. Cho dù tăng giá, cũng thể ngăn mua về, bởi vì chỉ ai ăn mới thực sự cảm nhận hiệu quả của món .
Chính vì hiệu quả tuyệt vời, ngay cả vợ Lâm Đại Vi cũng tiếc rút ví mua về dùng thử.
Ngày , do cuộc sống chật vật, cơ thể cô cũng để nhiều di chứng: thỉnh thoảng kinh nguyệt đều, thường xuyên đau bụng kinh. Thậm chí mùa đông, dù đắp chăn dày, chân tay cô vẫn cứ lạnh cóng.
Kể từ khi a giao công dụng , mỗi ngày cô đều mua hai miếng để dùng.
A giao và bánh a giao hề rẻ, nhưng với tổng tiền lương mỗi tháng của hai vợ chồng, việc mua hai miếng để dùng mỗi ngày cũng thành vấn đề.
Hiện tại, sức khỏe và sắc diện của cô lên trông thấy, vì ngay cả Lâm Đại Vi cũng bắt đầu dùng chung.
Khi chuyến bánh a giao cập bến, hai vợ chồng họ liền giữ hai lạng rưỡi để ăn dần.
Bánh a giao nhanh chóng cháy hàng, a giao đóng hộp còn một chút, nhưng chắc cũng chẳng mấy hôm nữa là hết sạch. Người dân Bắc Kinh luôn xu hướng ưa chuộng những thứ mới lạ và chất lượng. Phải rằng, họ chỉ tiền, mà còn sẵn sàng chi trả cho những món đồ thực sự , chẳng bao giờ than đắt.
Bánh a giao bán chạy, dạo gần đây Tô Đan Hồng cũng thêm thời gian rảnh rỗi nên nhiều hơn một chút. Cơ bản, mỗi ngày cô đều thể một thùng bánh a giao. Loại bánh dễ bảo quản, chỉ cần để nơi khô ráo, thể giữ thời gian dài mà hỏng. Cứ thế, cô góp nhặt mấy ngày vận chuyển tới Bắc Kinh cùng với cá khô, mắm khô, tôm khô và các loại hải sản khác.
Dù Tô Đan Hồng là tích trữ ba nghìn hộp a giao, nhưng lượng tiêu thụ của cô cũng đáng kể. Gần đây, mỗi ngày chị Hứa đều chế biến mười lăm cân, hôm lên đến hai mươi cân a giao để gửi tới Bắc Kinh. Lượng nguyên liệu a giao dùng cũng chẳng hề nhỏ.
Chính vì thế mà nguyên liệu cũng vơi trông thấy.
Thế nhưng, công nhận rằng, khi Quý Kiến Quân tính toán sổ sách cuối tháng , thấy một khoản tiền lợi nhuận khổng lồ. Riêng bánh a giao mang đủ tiền để bù đắp cho vốn bỏ mua hơn ba nghìn hộp a giao đầu tháng.
Tuy nhiên, kho chứa vẫn còn dư ít a giao, lượng tiêu hao đáng kể. Điều đó đủ để minh chứng cho sức hút và lợi nhuận khủng của bánh a giao. Lượng tiêu thụ các nguyên liệu như mè đen, óc chó, táo đỏ, kỷ tử cũng theo đó mà tăng lên tương ứng.
Tô Đan Hồng cũng một quyển sổ riêng để ghi về chị Hứa, trừ tiền vốn, cô liền đưa tròn cho chị Hứa năm trăm đồng, dù vốn dĩ chỉ là bốn trăm chín mươi ba.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-thu-xuyen-ve-nam-80-nhat-ky-lam-giau/chuong-548-thang-chin-vat-va.html.]
"Tháng kiếm kha khá đấy, chị Hồng cầm lấy , là phần của chị. Hóa đơn là tổng giao dịch mỗi ngày em ghi rõ đó, chị xem qua ." Tô Đan Hồng đưa hóa đơn giải thích.
"Cần gì xem nữa chứ, chị từng nghĩ là kiếm nhiều tiền như thế !" Chị Hứa , vẻ mặt rạng rỡ.
Cô cũng chỉ ở nhà bánh a giao, đây là việc thêm lúc rảnh rỗi, hơn nữa việc nhà vẫn quán xuyến . Quan trọng nhất là, tháng Chín tuy bận rộn nhưng nhận năm trăm đồng , cô vui mừng khôn xiết!
Số tiền cao hơn hẳn lương của nhiều khác chứ!
Bánh a giao do chị Hứa Tô Đan Hồng mua với giá bán buôn, cô cũng lời, mà còn lời ít, lỗ vốn.
Tuy nhiên, cô chủ yếu để giao đến Bắc Kinh, bên phía thành phố Đại Học thỉnh thoảng cũng giao một ít. Cũng đành chịu thôi, nhu cầu từ phía Bắc Kinh quá lớn. Lần , cô tích trữ a giao tiêu khá nhiều tiền nên Tô Đan Hồng mới nỗ lực đến , ngày nào cũng đun a giao. Tay cô cũng nổi cả bắp chuột , sợ Kiến Quân nhà cô chê mất thôi.
Chính vì , cô cày cuốc cả tháng Chín, tháng Mười liền thong thả hơn. Vừa dịp Quốc khánh nên các con nghỉ học bảy ngày, cô cũng tranh thủ xả luôn.
Thế nhưng, là nhàn rỗi thì cũng chẳng nhàn nổi, bởi vì nào táo đỏ, nào kỷ tử, cả vừng đen nữa, tóm là việc cứ dồn dập ngớt.
Còn về bên chỗ Lâm Đại Vi gọi điện thoại tới giục bánh a giao, Tô Đan Hồng liền bắt Quý Kiến Quân nấu, cô chỉ việc chỉ đạo là xong. "Mẹ ơi, dịp Quốc khánh nhà chơi ạ?" Hôm mùng một lúc ăn cơm trưa, Tường Tường liền hỏi.
Năm nay, nhóc và Viện Viện đều lên thị trấn học tiểu học. Hơn nữa, vì đây học mẫu giáo nên lên lớp một cũng thích ứng nhanh.
Dù gì đáng lo lắm, tuy nhiên hình như bé đánh với bạn khác, mà còn đánh bạn nhẹ tay. Phụ của bạn còn tìm đến ông Trương.
cuối cùng bên xin , Tường Tường mới chịu xin . Bởi vì đứa bé kéo túm tóc của Viện Viện . Tóc Viện Viện là do Tô Đan Hồng chăm sóc, dài, vô cùng đáng yêu.
Trước đây, Tường Tường cũng thích kéo tóc nhưng Tô Đan Hồng dạy dỗ xong thì dám tái phạm nữa.
Hơn nữa, bé luôn coi Viện Viện là em gái nó, đến nó còn dám động tóc Viện Viện, thể để đứa khác kéo ? Vậy là bé lao "xử lý" ngay.
Chuyện Quý Kiến Quân mới . Ông Trương thấy chuyện gì to tát nên cũng chẳng bận tâm, là Tê Tê về nhà kể . Tuy nhiên, Tường Tường đánh với đứa bé giờ chơi với khá . Hai đứa còn hợp sức bảo vệ Viện Viện, cho bất kỳ đứa trẻ nào khác bắt nạt cô bé. Có Tường Tường còn mời thằng bé đó tới nhà ăn cơm.
Tô Đan Hồng xong cũng đành chịu, tuy nhiên chuyện giữa trẻ con cô cũng can thiệp quá sâu. Ông Trương đối với phương diện giáo dục kinh nghiệm nhiều hơn cô và Quý Kiến Quân nhiều.
“Chơi bời gì chứ, nhà bận tối mắt tối mũi thế , hơn nữa nghỉ hè năm nay chẳng chơi , cho con chơi cả tháng trời còn gì." Tô Đan Hồng .
Tường Tường thể chơi, liền lắc đầu, thở dài thườn thượt: "Biết thế con ở thị trấn với ông nuôi . Ông nuôi con đưa cả thành phố Đại Học!" "Ông nuôi con đưa cả mua đồ dùng học tập, chơi . Con cũng mua đồ dùng học tập thì ngày mai thể nhờ bác hai đưa ." Tô Đan Hồng .
"Thôi , con chơi đây." Tường Tường phẩy tay vọt ngoài.