Tiểu Thư Xuyên Về Năm 80: Nhật ký làm giàu - Chương 569: Có thể bồi dưỡng tài năng
Cập nhật lúc: 2025-08-27 01:01:34
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiếng đàn lướt nhẹ như dòng suối róc rách, kéo dài dứt, trong trẻo, ngân vang, như rót thẳng lòng . Đừng Chân Miêu Hồng và Quách Hoài Thân lầu hai mà say mê đắm đuối, ngay cả ba bố con Quý Kiến Quân vẫn luôn thưởng thức tiếng đàn của Tô Đan Hồng ở tầng một, vẻ mặt cũng giấu sự hưởng thụ.
Sau một khúc nhạc kết thúc, Chân Miêu Hồng và Quách Hoài Thân như bừng tỉnh. Quách Hoài Thân liền kích động bật dậy, vỗ tay mạnh mẽ. "Dì Đan Hồng, kỹ thuật đàn của dì đúng là trình độ cao thủ !" Quách Hoài Thân hưng phấn tột độ thốt lên.
"Em thật cho chị , rốt cuộc em là tiểu thư khuê các từ thời cổ đại xuyên tới đấy?" Chân Miêu Hồng trêu chọc.
Tô Đan Hồng xong thì ngẩn , gương mặt buồn bất lực của chị . Biết chị đùa, cô cũng phối hợp diễn: "À, là chị thấu em ."
"Con bé , quen lâu như , thế mà em giấu chị kỹ thế, mãi đến hôm nay chị mới em tài đánh đàn cổ đấy!" Chân Miêu Hồng . (Vì quá đỗi ngạc nhiên, Chân Miêu Hồng buột miệng gọi "con bé" mà hề nhận ).
Thật , Chân Miêu Hồng lớn hơn Tô Đan Hồng chín tuổi, nên cách gọi "con bé" cũng gì là thất lễ.
Tô Đan Hồng : "Em mới học năm nay thôi, với luyện mãi cũng chỉ đánh mỗi khúc ."
"Nghỉ hè năm nay cháu đưa cháu và ba đến Dương Châu, học ở bên đó. Cô giáo còn khen cháu thiên phú, cháu lớn lên ở nông thôn đúng là phí hoài nhân tài, bảo cháu ở thêm một thời gian nữa để cô truyền thụ thêm nhiều kỹ năng hơn, nhưng ở , khiến cô giáo buồn lắm luôn." Tường Tường kể lể.
"Cái thằng nhóc lanh lợi , ăn thật trôi chảy." Chân Miêu Hồng .
Tường Tường gật gật đầu: "Dì cả, dì thấy nếu khách vãng lai đến đây, Quý Phúc và cháu mà cùng đàn một khúc để khuấy động khí thì khi sẽ yêu thích hơn ạ?"
"Chắc chắn ! Nếu các cháu đồng ý đàn, đến lúc đó chỗ các cháu sẽ là điểm nhấn thu hút và độc đáo nhất ở đây!" Nghe , Chân Miêu Hồng lập tức sốt sắng đáp. Lần đến đây, nhà họ Quý mang cho hai con Chân Miêu Hồng và Quách Hoài Thân nhiều bất ngờ thú vị. Chân Miêu Hồng thì , nhưng Quách Hoài Thân thì tâm phục khẩu phục.
Gia đình dì Đan Hồng của nó đúng là quá mức giấu tài năng mà.
Nhân Nhân chơi piano như , nhưng ngờ dì Đan Hồng của nó cũng chơi đàn cổ xuất sắc đến . Đó là đầu tiên Quách Hoài Thân cảm nhận một thế giới rộng lớn hơn bên ngoài, mà ngây ngất, đắm chìm, hấp dẫn. Nghe xong khúc đàn , tâm hồn nó như gột rửa, khiến cả khoan khoái nhẹ nhõm. Kỹ năng đánh đàn bậc thầy cũng chỉ đến thế mà thôi!
Thời gian trôi thật nhanh, ăn xong bữa trưa, hai con Chân Miêu Hồng cũng trở về.
Lúc sáng, Tô Đan Hồng đưa Chân Miêu Hồng tham quan ký túc xá. Chân Miêu Hồng xem xong liền khen ngớt, nhã nhặn, độc đáo đơn giản, thoáng đãng. Điều quan trọng hơn là bốn vườn hoa lầu cũng chăm sóc vô cùng . Ví dụ như ngày hôm nay, ba cây hoa mai trong sân nở rộ, vô cùng xinh . Đều là những bông hoa mai đỏ tươi, mới đến gần thơm nức mũi, khiến lòng khỏi cảm thấy vui vẻ, phấn chấn. Đây chính là nét chấm phá điểm xuyết cho cảnh sắc mùa đông tại ký túc xá.
Và những mùa khác, ba vườn hoa còn cũng sức hấp dẫn riêng, mỗi vườn một vẻ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-thu-xuyen-ve-nam-80-nhat-ky-lam-giau/chuong-569-co-the-boi-duong-tai-nang.html.]
Bên trại nuôi ngựa. Những chú ngựa ở đó mỗi ngày đều dẫn xuống trại chăn nuôi, chiều tối tự động chạy lên núi, chỉ trong khu đất của họ mà thôi, vô cùng thuận tiện. đây chỉ là kế hoạch mắt. Chờ sang năm, họ sẽ thuê chuyên trách chăm sóc trại ngựa, cần để ngựa tự chạy lên núi nữa mà nuôi tại trại.
Sáng nay khi Quách Hoài Thân đàn xong Quý Phúc và Tường Tường đưa đến vườn trái cây. Nếu vì thời gian hạn, họ qua đập chứa nước tham quan .
thoáng chốc đến buổi chiều.
Ăn cơm trưa xong, hai con Chân Miêu Hồng cũng chuẩn về. Chân Miêu Hồng tặng cho Quý Phúc và Tường Tường ba phong bao lì xì lớn. Tô Đan Hồng lì xì cho Quách Hoài Thân. Ở những nơi khác, lẽ kết hôn sẽ lì xì, nhưng theo phong tục của họ, chỉ cần 18 tuổi là cần lì xì nữa. Hai con liền chất đầy một xe quà cáp trở về.
Về đến nhà, sắc mặt của ông Quách nặng như chì: "Anh cứ ngỡ hai con sẽ ở ăn Tết bên đó chứ!"
"Nói gì đấy, mau qua đây dọn đồ!" Chân Miêu Hồng bực bội giục chồng.
"Cha, cha thật là một sai lầm lớn. Cha nhà dì Đan Hồng đến mức nào , thật sự khiến vương vấn mãi thôi!" Quách Hoài Thân mở cốp xe dọn đồ .
Trước khi , thằng bé cũng nghĩ chắc chẳng gì đặc biệt, nhưng khi trở về, nó thấy thời gian trôi quá nhanh, còn nhiều chỗ . "Khiến khó quên đến ư? Vậy con ở luôn ?" Ông Quách đáp lời.
"Con cũng lắm chứ, nhưng con về ăn Tết cùng cha ? Nếu , con thật sự ở bên đó. Dì Đan Hồng nấu ăn cực kỳ ngon, hơn nữa cha cũng gặp bọn Nhân Nhân , tất cả đều thú vị." Quách Hoài Thân kể lể.
"Thành tích học tập của Nhân Nhân thế nào?" Ông Quách hỏi.
Quý là con nuôi của vợ ông, cũng là con nuôi của ông, nhưng đến giờ ông vẫn từng gặp thằng bé. "Tuyệt đối là một nhân tài!" Quách Hoài Thần giơ ngón cái lên : "Năm nay mới học lớp 7 mà trình độ tiếng Anh cấp 4 . Hơn nữa, thành tích các môn khác cũng đầu lớp, còn chơi bóng rổ, đàn piano, thư pháp, 6 giờ sáng tự giác thức dậy chạy bộ. Con từng thấy đứa trẻ nào tự kỷ luật bản đến !"
Nói đến mức chính nó cũng khỏi tự hào, em trai của nó mà xem, giỏi giang thế nào chứ? Cứ như thể chẳng gì là , ngay cả việc nấu cơm cũng thạo, quả đúng là một tài năng! "Con gạt cha đấy chứ?" Ông Quách cũng sửng sốt, con trai hỏi.
"Con dám lừa cha, Nhân Nhân quả thực chính là hình mẫu lý tưởng mà cha mong ở con và trai ." Quách Hoài Thần , nhưng đáng tiếc, cả thằng bé lẫn trai nó đều phát triển theo hướng mà cha chúng nó hy vọng.
"Đừng mà nghi ngờ con nuôi em!" Chân Miêu Hồng cũng lên tiếng. "Anh nghi ngờ. Nếu thằng bé thật sự xuất sắc như thì em thể đón nó qua thành phố Đại Học học. Bên thích hợp với nó hơn." Ông Quách trầm tư . Ông hai con trai, thật thiếu con, nhưng cả con trai cả và con trai thứ đều theo con đường ông . Ông nối nghiệp, nếu con nuôi khả năng, ông thể bồi dưỡng con nuôi, ?
"Anh thôi thì hơn. Nền giáo dục của thành phố Đại Học bên so còn kém hơn giáo dục mà Nhân Nhân đang nhận bây giờ đấy. Anh ông nó lai lịch thế nào ?" Chân Miêu Hồng thể chồng đang nghĩ gì, bực tức .
"Lai lịch gì?" Ông Quách ngây một lúc, về phía con trai .
Quách Hoài Thần cũng rõ lắm, từng qua, mới một ngày nên cũng rõ ràng. "Ông nó là một giáo sư về hưu của Đại học Bắc Kinh. Hiện giờ ông đang chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho mấy đứa nhỏ ở thị trấn. Nhân Nhân xuất sắc như thế đều do ông bồi dưỡng, kém hơn thành phố Đại Học chứ?" Chân Miêu Hồng .