“Cả Tết mà cả hai chúng  đều  ở nhà, thằng bé  nghi ngờ ? Sắp thi ,  thể để nó suy nghĩ lung tung, nhỡ ông ngoại nó…”
“Đừng  bậy! Bên thằng bé thì dễ  thôi, năm ngoái lúc bà ngoại nó mất, chúng   thế nào, em còn nhớ ?”
“Lúc đó nó ở trường, chúng  gọi điện bịa đại lý do là , nó   thấy, nhưng bây giờ…”
“Ôi dào, cũng  thôi, bây giờ nó   vẫn nghĩ bà ngoại nó đang  du lịch ở tỉnh ?”
“Ý em là…”
“Cứ quyết định  , để nó yên tâm thi xong còn quan trọng hơn tất cả, nó   cũng  chữa  bệnh.”
“Thế nhỡ…”
“Suỵt!”
  mà mơ hồ,  thấy tiếng bước chân  vang lên, vội vàng giả vờ ngủ, cho đến khi tiếng động biến mất  nữa.
“Ngủ nhanh , lát nữa   thằng bé tỉnh giấc.”
“Nó tỉnh  ?”
“Không,  nãy bỗng dưng   thấy tiếng ngáy của nó nữa, nhưng  xem thì thấy nó ngủ .”
“Vậy thì ngủ , mệt cả ngày , mai bàn tiếp.”
Chẳng mấy chốc, bố  ngáy o o, tiếng nghiến răng của  cũng ngày càng lớn, họ thực sự  mệt.
 uống nhiều Coca quá, bò dậy  vệ sinh, nhưng bất ngờ phát hiện  máy giặt  một chiếc điện thoại:   mật khẩu, màn hình chính  là ứng dụng tin tức,  là  của bố.
 định mở ứng dụng tin tức, nhưng lâu   đụng đến điện thoại, ngón tay  linh hoạt, lỡ bấm  Bluetooth.   tắt Bluetooth, nhưng  vô tình bấm mở danh sách Bluetooth.
Từng cái tên quái dị suýt   bật :
“Quần đùi hoa của Patrick”
“Đến đây,  sinh cho  một đàn khỉ”
“Một đôi hoa tai ngọc bích trắng tiến cống từ Tây Vực”
“Máy trợ thính giấc mơ của Khả Tâm”
Đợi , Khả Tâm... máy trợ thính giấc mơ?!
Đây là tai  của Trương Khả Tâm!
 vô cùng phấn khích với phát hiện của , lẽ nào cô  ở gần  đến ?
Không đúng, bố cô   cô    ở nhà, chắc là vô tình để quên tai  ở nhà .
Lâu   gặp, cô   khỏe ?
Dáng vẻ của chú Trương luôn khiến  cảm thấy bất an, liệu nhà cô   chuyện gì ?
Tiếng động quen thuộc từ trần nhà vọng xuống, âm thanh nhỏ hơn nhiều so với ban ngày, nhưng trong đêm tĩnh mịch  vô cùng rõ ràng.
  điện thoại:  một giờ sáng , ai  sửa ống nước  giờ ? Ngay cả là đêm giao thừa cũng  thể chấp nhận .
  còn ghét bỏ tiếng động  như ban ngày nữa, ngược  càng ngày càng tò mò.
Lắng  kỹ, hình như  quy luật: ba tiếng ngắn… ba tiếng dài…  ba tiếng ngắn… cứ thế lặp  lặp .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tin-hieu-keu-cuu-o-cau-thang/chuong-4.html.]
Cảm giác  quen thuộc, nhưng nhất thời  thể nhớ .
 đang  chằm chằm  trần nhà ngẩn , cửa đột nhiên kẽo kẹt mở .
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
 giật , điện thoại rơi xuống đất.
“Tao bảo mày dậy  gì, hóa  trốn ở đây chơi điện thoại!”
  nãy quá tập trung, đến nỗi  để ý tiếng bước chân bên ngoài cửa. Mẹ ngáp ngắn ngáp dài mắng mỏ, với âm thanh vang dội tự nhiên trong  gian nhỏ hẹp của nhà vệ sinh, cả tòa nhà  thể  thấy tiếng gầm của sư tử.
 như chuột chạy qua đường, kẹp đuôi lủi  khỏi nhà vệ sinh,  vẫn còn mắng, còn tiếng động  lầu  còn vang lên  ,   còn  rõ nữa.
Cả ngày mùng Một,  đều nấu ăn.
Chiên, rán, xào, luộc,  nghỉ nhưng bếp  nghỉ, từng đĩa thức ăn  xong để nguội  bọc màng bọc thực phẩm,  đó cho  tủ lạnh, đúng là một dây chuyền sản xuất.
Bà vẫn còn giận chuyện  lén chơi điện thoại, từ chối  chuyện với .
Chúng   gần ba năm  về nhà, dầu mỡ trong ống thoát nước bồn rửa bát  khô , tắc nghẽn  . Vừa mở vòi nước, nước nhanh chóng đầy một bồn,  thể thoát xuống .
Bố tìm sợi dây lò xo, một đầu luồn  ống, đầu  cố định  máy khoan  tháo mũi khoan, dùng lực  của động cơ để đẩy sợi dây lò xo  trong ống. Ông phụ trách điều khiển hướng,  phụ trách khởi động máy khoan, hai chúng  cùng  thông cống.
Đột nhiên, máy khoan giật hai cái,  tắt ngúm. Sợi dây lò xo quấn mấy vòng,  thể nhúc nhích  nữa.
Bố dùng sức kéo sợi dây, lò xo  ông kéo dài , nhưng vẫn kẹt cứng trong ống,  nhúc nhích.
 lên giúp, dùng sức mạnh, tay đột nhiên nhẹ bẫng,  ngã chổng vó xuống đất. Nhìn ,  kéo  một vật nhỏ sáng loáng.
“Đây là… nhẫn ?” Bố dùng giấy ăn lau sạch, nhíu mày.
“Đây là của tầng  ?”   suy nghĩ mà .
“Khả năng cao là của tầng .” Bố gõ gõ  ống, “Chỉ  thứ rơi từ  xuống mới  thể kẹt ở nhà .”
“Phải trả  ?”
“Có thời gian bố sẽ  hỏi xem .”
“Vậy cống  thông ?”
“Thông !” Một xô nước đổ xuống, thấm  chậm, bố thở phào nhẹ nhõm, “  thông hẳn , tạm dùng  .”
“Sau    tắc  ?”
“Khó ,  thể  nước thải trào ngược, con ở nhà chú ý một chút, đừng đổ đồ dầu mỡ .” Bố lấy khăn lau mồ hôi, ném cho  một lon Coca.
“Con ở nhà một ? Bố   ?”
“Bà ngoại con   đang  du lịch , ông ngoại con nhớ bà ngoại , cũng  , bố  ngày mai lái xe đưa ông , hai ba ngày là về.”
Mẹ lườm bố một cái,  tiếp lời.
[...]
 cúi đầu.
Bà ngoại   chơi Thủ đô hai năm ,  là  du lịch, đến giờ vẫn  về. Lúc đó  sắp thi trung học phổ thông nên  thể  theo, bây giờ ông ngoại  ,  vì thi đại học vẫn  thể  .
Thủ đô thực sự  đến  ? Tại  bà ngoại và ông ngoại đều thích  đến đó?
  hỏi thêm nữa, bố  cũng  giải thích thêm.