Đợi Lý Triển Oản  ,  rời khỏi giường,  lệnh cho nữ tỳ  cận bước đến.
Nữ tỳ  theo  mới  bốn tháng, nhưng cũng là một đứa trung thành.
Hôm đó, khi  chán nản   xe ngựa trở về Hầu phủ,  tình cờ  thấy nó.
Tiểu nha đầu cắm một cọng cỏ lên , cầu xin  qua đường cứu mẫu  của nó.
Ta  bỏ  năm lạng bạc để mua nó về bên .
Ta đặt tên cho nó là Lánh Xuân.
Lắng  tiếng xuân, cũng là để chào đón một cuộc đời mới.
Nha đầu  thông minh và lanh lợi, ở nó,  dường như  thấy bóng dáng của  xưa.
Ta gọi nó đến  mặt, đưa cho nó một chiếc hộp gỗ.
Chiếc hộp gỗ nặng trịch, nhưng nó vẫn đỡ  vững.
Ta  khuyến khích nó: "Tặng cho ngươi đấy, mở  ."
Trong hộp,  đặt một chồng ngân phiếu và một ít bạc vụn, và đương nhiên, cả khế ước bán  của nó nữa.
Lánh Xuân chỉ  một cái, khóe mắt  đỏ hoe. Nó quỳ xuống đất, run rẩy : "Lão phu nhân..."
Ta mỉm , đỡ nó dậy, : "Sau ngày hôm nay, ngươi  thể  bất cứ lúc nào."
Con bé gật đầu,  dậy dìu .
Ta   bàn trang điểm, đôi mắt mờ đục  chằm chằm  chiếc gương đồng.
Trong gương đồng mờ ảo hiện lên hình ảnh một bà lão với khuôn mặt đầy nếp nhăn, mái tóc bạc  chải gọn gàng.
Không cài bất cứ một món trang sức nào.
Không chỉ ,  còn bảo Lánh Xuân bôi một chút phấn trắng lên môi, càng  cho sắc mặt  thêm tái nhợt và tiều tụy.
Tiếp theo, một vở kịch lớn sắp  diễn.
Những ngày  dưỡng bệnh  giường, cuối cùng cũng  thể hoạt động gân cốt một chút .
Một tiếng thét chói tai xé tan buổi hoàng hôn tĩnh mịch của Hầu phủ.
Một nha đầu nhỏ xộc thẳng  sân viện của , quỳ xuống đất  lóc: "Lão phu nhân... Hầu gia thổ huyết ! Người mau đến xem !"
"Cái gì?" Ta kinh hãi vén chăn, trong lúc Lánh Xuân vội vàng khoác áo choàng cho .
Cuối cùng,  sự dìu đỡ của hai tiểu nha đầu,   đến chính sảnh.
Khi  đến, phủ y  ở đó chẩn bệnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tin-lam-hoi-muon/chuong-6.html.]
Thẩm Túc   giường, hai mắt nhắm nghiền, thỉnh thoảng  ho  một ngụm m.á.u tươi.
Hai vị phủ y kẻ bắt mạch,  châm cứu, nhưng chẳng thể ngăn  chứng ho  m.á.u của nó.
Nhìn thấy  đến, họ như  chỗ dựa, vội vàng bẩm báo: "Lão phong quân, việc ... chứng bệnh cấp tính của Hầu gia, e rằng  mời ngự y trong cung mới ."
Ta run rẩy  xuống bên giường Thẩm Túc, một hàng nước mắt đục ngầu cứ thế tuôn rơi, "Đã sai   mời Thái y Trương , phiền hai vị cố gắng hết sức giữ lấy mạng sống của con ."
Ta   ý: "Ngay cả nhân sâm ngàn năm  ban thưởng, trong phủ vẫn còn nửa củ!"
Một trong hai vị phủ y mắt sáng lên: "Nhân sâm  thể giữ mạng,  lẽ  thể cứu  Hầu gia."
Ta vẫy tay,  lệnh cho Lánh Xuân: "Đi, mang củ nhân sâm ngàn năm đó đến đây."
Sau một hồi bận rộn, Thẩm Túc cuối cùng cũng ngậm  miếng nhân sâm, cơn ho  m.á.u  ngừng . Nó khẽ hé mắt, khó khăn : "Mẫu ..."
Ta cúi đầu, rơi lệ than thở, đau đớn tột cùng: "Con trai của , là ai  hại con!"
Khuôn mặt Thẩm Túc tỏ vẻ hoang mang,  đó  ho  một ngụm máu, : "Hoàng hôn, con  uống... khụ khụ... canh gà của Oản nương đưa."
Lý Triển Oản đang  úp mặt  nức nở bên cạnh, ngẩng đầu lên, kinh ngạc : "Hầu gia...   ! Sao canh gà   chuyện ?"
Ta vẫy tay,  Lý Triển Oản một cái đầy ẩn ý,   với phủ y: "Kiểm tra canh gà."
Lý Triển Oản kinh hãi đến mức ngừng : "Mẫu ... Bát canh gà đó rõ ràng là  bảo con mang đến cho Hầu gia mà!"
Ta lấy tay che mắt,  để nước mắt rơi, than thở: "Nghiệt duyên đây mà..."
- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.
Lánh Xuân tức giận : "Phu nhân  gì ! Chẳng lẽ là Lão phu nhân của chúng   hại Hầu gia ?"
Lý Triển Oản ngây  một lúc,  chối bay chối biến: "Đương nhiên là... đương nhiên  ..."
Nói , nàng  tự an ủi : "...Có lẽ là vì nguyên nhân khác."
Phủ y cầm cây kim bạc  chuyển sang màu đen, run rẩy   mặt : "Lão... Lão phong quân, Hầu gia uống canh gà mà trúng độc !"
Ta thốt lên một tiếng thét chói tai từ cổ họng, một cái tát thật mạnh giáng xuống mặt Lý Triển Oản: "Đồ tiện phụ! Dám hạ độc con trai !"
Thẩm Túc dường như  thể tin nổi. Nó  ,    Lý Triển Oản đang bổ nhào đến bên giường .
Ta  hề nương tay,  má nàng  nhanh chóng hiện lên một vết đỏ rõ rệt.
So với Lý Triển Oản, Thẩm Túc càng  thể nghi ngờ .
Nó nhắm mắt , giọng  thê lương: "...Mẫu , nhất định  điều tra rõ, đừng để oan uổng  vô tội."
Ta đắp chăn cho Thẩm Túc, giọng  bi thương: "...Cũng sẽ  tha cho kẻ  ý đồ tìm chết."
Thái y Trương đến muộn, run sợ liếc   một cái,  tiếp tục chữa trị cho Thẩm Túc.
Ta mặt đầy nước mắt,  từng chữ một: "Thái y Trương, hãy chữa trị cho con trai  thật , nhất định  cứu sống nó."
Nói xong,  dẫn theo một đám  hầu ồn ào rời khỏi chính viện.