Thẩm Quân như  khi bước  sân viện của , vẻ mặt đầy kinh ngạc  bát sữa bông duy nhất  bàn: "Bà nội, là chuẩn  cho con ?"
Ta mỉm  gật đầu, đáy mắt  bi thương: " bây giờ  ăn . Chúng   đợi một ."
Thẩm Quân ngoan ngoãn hơn  khi, nó gật đầu  hỏi: "Lánh Xuân tỷ tỷ ? Chúng   đợi tỷ  ?"
Ta  lắc đầu: "Lánh Xuân về nhà , tối nay  trở ."
Thẩm Quân  gật đầu.
Cho đến khi một ông lão tóc bạc phơ bước , ánh mắt mờ đục của ông  dừng    Thẩm Quân.
Thẩm Quân nép  bên cạnh , lẩm bẩm: "Đây là ai, trông bẩn thỉu quá."
Ta mỉm : "Người cần đợi  đến . Quân nhi, bây giờ con  thể ăn sữa bông  ."
Thẩm Quân  ,  : "Cảm ơn bà nội, con thích sữa bông ở viện của bà nội nhất. Mua ở nơi khác    vị ngon như ."
Nghe , Thẩm Quân  đáp: "Cảm ơn bà nội, cháu thích nhất món sữa bông trong viện của bà, nơi khác  mua cũng chẳng  vị ngon thế ."
Lão già  đối diện , thở dài, giọng  già nua vang lên: "Quân Nghi, nàng nhận   ..."
Nụ  của   chạm đến đáy mắt,  gật đầu.
Ta  đáp lời ông , mà  sang  với Thẩm Quân: "Quân nhi  nhận  ông  ... Con từng gọi ông  là ông nội đấy."
Thẩm Quân đột ngột ngẩng đầu lên, chiếc thìa chạm  thành bát, sữa bông đổ lênh láng  sàn.
Thẩm Lệnh vén mớ tóc bạc phơ rối bời của , để lộ khuôn mặt  ba phần giống Thẩm Túc.
Thẩm Quân  sắc mặt của , do dự : "Ông nội cháu  mất từ lâu , đừng  nhận bừa."
Ta  : "Quân nhi, đến lúc , hãy chào tạm biệt ông nội ."
Thẩm Lệnh dường như hiểu  thâm ý trong lời  của , ông  hoảng hốt: "Ý gì đây? Triệu Quân Nghi, nàng  g.i.ế.c chồng ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tin-lam-hoi-muon/chuong-9.html.]
"Đừng  bậy,"  lạnh nhạt : "Phu quân của   mất từ bốn mươi năm   - tử trận vì nước."
"A!"
Thẩm Quân co giật,   đau đớn dữ dội, nôn  một ngụm máu.
Lúc  Thẩm Lệnh mới nhận  lời   "tạm biệt" là dành cho Thẩm Quân.
- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.
Ông  lao đến bên Thẩm Quân, trách mắng : "Hổ dữ còn  ăn thịt con! Quân nhi là cháu nội của nàng cơ mà!"
Ta  khẩy: "Đó là cháu nội của ngươi, liên quan gì đến ."
Ta  từng chữ một, giọng  đầy thù hận: "Năm đó các ngươi cấu kết với  hại c.h.ế.t con trai , còn suýt nữa hại  c.h.ế.t vì khó sinh. Kể từ lúc đó, ngươi    giác ngộ  tuyệt tự!"
Thẩm Lệnh ôm lấy Thẩm Quân đang  ngừng ho  máu, giọng già nua tràn đầy bi thương: "Xin bà, hãy cứu cháu trai của , cứu Quân nhi của ! Nó - chính là huyết mạch duy nhất của Thẩm gia chúng !!!"
Ta bước lên, giáng cho Thẩm Lệnh một cái tát: "Huyết mạch dơ bẩn nhất  đời  chính là huyết mạch của Thẩm gia các ngươi! Tại   để !"
"Đứa con trai mà   dốc bao tâm huyết nuôi dưỡng, từ hai mươi năm   bắt đầu hạ độc ! Đứa cháu ngoan mà   cẩn thận dạy dỗ,  bao giờ coi  là bà nội, tuổi còn nhỏ mà tâm tư  sâu nặng, giả vờ ngoan ngoãn để lấy lòng, ngay cả  ruột cũng  thể vứt bỏ! Thì    cách dạy dỗ của   vấn đề. Người của Thẩm gia các ngươi, tận gốc rễ  thối nát !"
Cuối cùng Thẩm Quân tắt thở trong vòng tay của Thẩm Lệnh. Hắn gào lên một tiếng, lao về phía ,  g.i.ế.c .
Ta rút cây trâm cài tóc , chịu đựng nỗi đau   như  rã , một nhát trâm  một nhát trâm nữa, đ.â.m mạnh  Thẩm Lệnh.
Tiếng kêu thảm thiết  ngừng vang lên.
Lại một nhát nữa.
Dù   cũng  còn sống  bao lâu,   Thẩm Lệnh - c.h.ế.t  !
Máu tươi ấm nóng đổ ướt cả  , cuối cùng   một cách thanh thản.
Con trai,  bốn mươi năm, cuối cùng  cũng  trả thù cho con .
Trên đường xuống suối vàng,  sẽ đến tìm con...