“Chẳng   nàng từng si mê tiểu Hầu gia Thẩm Ngộ Lan ? Hóa   trèo cao hơn !”
Tiếng bàn luận như những mũi d.a.o bén, rạch  sĩ diện của Thẩm Ngộ Lan đang  lẫn trong đám .Sắc mặt  tối sầm, bước nhanh tới, đưa tay  kéo  .
 ngay lập tức  Cố Tiêu chặn , giọng  lạnh lẽo như băng:
“Tiểu Hầu gia thấy bản vương cùng Vương phi, cớ   hành lễ thỉnh an?”
Ánh mắt  quét qua, sâu thẳm mà lạnh lùng.
“Phu nhân của ngươi đang   lưng — đừng nhận nhầm .”
Không khí đông cứng,  xem nín thở.
Ta chỉ  bên cạnh, khẽ siết lấy tay áo Cố Tiêu.
nguyenhong
Hắn mỉm , bàn tay to ấm siết , như trấn an  rằng —
Từ nay,  chuyện  khác .
“Nếu còn tái phạm, bản vương  ngại  ngươi chặt bỏ cánh tay .”
Ánh mắt Thẩm Ngộ Lan u ám, như  cuồng phong nổi lên nơi đáy mắt. Một hồi ,  lùi một bước, khom  hành lễ với .
Sau bữa trưa,  cùng nương  đôi lời riêng tư  chuẩn  hồi phủ. Ngang qua hoa viên,  Thẩm Ngộ Lan ngăn .
Hắn đưa  một cây trâm tử ngọc, đôi mắt đỏ hoe:
“Thanh nhi,     một cây trâm y như cũ. Nàng đừng giận nữa, theo  về nhà  ?”
Hắn định tự tay cài trâm cho , nhưng   lùi một bước.
Trâm vỡ là vỡ, dẫu  rèn  giống đến , thì cũng chẳng còn là cây trâm năm xưa.
“Tiểu Hầu gia, bổn cung nay  là vương phi của Nhiếp Chính Vương.”
Hắn  , ánh mắt  thể tin nổi,  giận dữ bùng lên:
“Thì  lời đồn là thật! Vì  trèo cao mà nàng dễ dàng vứt bỏ mười năm tình nghĩa giữa  và nàng ? Nàng xem  là thứ gì?”
Rõ ràng là   phụ  , nay  đến trách tội.
Ta nhẹ giọng đáp: “Là ngươi… buông tay .”
Đằng xa, Cố Tiêu đang vẫy tay với . Ta cất bước định , nhưng Thẩm Ngộ Lan  chắn  mặt,  chịu nhường đường.
“Không  như thế! Rõ ràng là nàng sai  bỏ tình d.ư.ợ.c  đồ của Cẩn Yên,   nhục danh tiết nàng  để sớm gả . Ta chỉ vì   nàng phạm sai, mới  nàng giải độc!”
“Cẩn Yên chẳng qua là cô nhi ăn nhờ trong phủ các ngươi, cớ  nàng   dung nổi nàng ?
Tình nghĩa thanh mai trúc mã của  và nàng,   thể dễ dàng  một nữ nhân phá hỏng?”
“Ta chỉ là…  giúp nàng giữ mặt mũi cho phủ Giang, cho Cẩn Yên một nơi nương tựa.”
Ta bật  — hóa , đây chính là lý do  tự biện cho việc  lòng.
“Vậy nên, đó là lý do ngươi     ?”
“Thẩm Ngộ Lan, là ngươi coi thường chính ,  là xem thường , Giang Diệp Thanh?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tin-vat-phuong-long/chuong-5-cat-dut-nhan-duyen-cu.html.]
“Nếu  thực sự  Giang Cẩn Yên sớm gả , hà tất  dùng thứ thủ đoạn hạ cấp như hạ tình dược để hủy danh tiết nàng?
Ta    thể bảo nương tìm cho nàng một phu quân, gả nàng thật xa là .”
Tiểu Hầu gia lớn lên giữa quyền mưu đấu trí,     thấu thủ đoạn thấp kém ?
Chỉ sợ là — mỹ sắc mê tâm, chẳng  đối mặt mà thôi.
“Duyên  tận, từ nay hai ngả, mỗi  an vui, đừng dây dưa nữa.”
Dứt lời,  xoay  rời ,   vươn tay giữ chặt lấy .
“Không…   đồng ý… Thanh nhi, đừng thế nữa. Nàng theo  về , cùng lắm  sẽ  rõ với Cẩn Yên, lập nàng  bình thê, hai   phân cao thấp. Ta sẽ  yêu nàng, che chở nàng như xưa…”
Đến lúc  mà  vẫn cho rằng  gả  khác chỉ vì    ?
Ta dứt khoát gỡ tay  ,  gương mặt  phần điên cuồng , lòng dâng muôn vạn cảm xúc.
Ta từng say mê  đến thế, từng vì  mà học từng mũi kim đường chỉ, chỉ mong tự tay may áo cưới của .
Vậy mà khi  mang tín vật trở về,  thành  cùng  — thê tử trong lòng   sớm là  khác.
Ta lẽ  nên hận . Hắn chiếm mười năm thanh xuân của , để  trong lòng  một vết mực chẳng thể xóa nhòa.
Mọi hỉ nộ ái ố trong quá khứ của , đều gắn liền với .
Cố Tiêu bước tới  mặt, đích  khoác áo choàng lên  .
Hương long diên nồng nàn vây quanh khiến lòng  an yên trở .
Hắn liếc  bàn tay của Thẩm Ngộ Lan, sắc mặt trầm xuống:
“Đôi tay , tiểu Hầu gia là   giữ nữa ?”
Ta nắm lấy tay Cố Tiêu, nhẹ giọng :
“Chúng  về nhà , đừng để  ngoài  hỏng tâm tình.”
Cố Tiêu   liền mỉm , nơi khóe môi hiện nét cong nhàn nhạt.
Hắn nhấc chân, đá thẳng Thẩm Ngộ Lan xuống ao sen.
“Tiểu Hầu gia uống say, lời lẽ hồ đồ —  tỉnh rượu một phen mới .”
Dứt lời,  kéo tay : “Đi thôi, về nhà.”
Giang Cẩn Yên đến trễ,  vặn bắt gặp cảnh Thẩm Ngộ Lan  đá xuống ao.
“Nương tỷ thật là bản lĩnh, bỏ rơi Hầu gia  cần, thì  là trèo lên cành cao hơn.
Lại còn dám xui khiến Nhiếp Chính Vương  sợ vương pháp, ngang nhiên sỉ nhục đương triều công hầu!”
Ta còn  kịp mở miệng, Cố Tiêu  lạnh giọng:
“Hầu phu nhân cũng  xuống ao tỉnh rượu một phen chăng?”
Giang Cẩn Yên  dọa đến lùi , oán hận trừng mắt    vội vàng chạy tới bên bờ ao.
Lần nữa gặp  Thẩm Ngộ Lan, là tại yến tiệc cung đình tuyển tú nữ cho hoàng thượng.
Các tiểu thư  lập gia thất trong kinh,  thì tự nguyện, kẻ  ép buộc, ai nấy đều thi thố tài nghệ, mong lọt  mắt xanh của lão hoàng đế.