- Còn bữa ăn trưa thì  đây? Anh bạn  cho  leo cây ?
Mặc cho Jack lải nhải phía  lưng, Thắng Vũ vẫn tiếp tục cất bước và nhanh chóng đặt vé máy bay. Anh  về nhà nhanh nhất  thể.
Tuy   gọi điện và chất vấn cô về việc  nhưng lý trí  ngăn  . Anh sợ bản  còn  kịp đặt chân xuống sân bay thì cô  khăn gói mà chạy theo Thanh Phong mất .
Chuyến bay kéo dài hơn mười tiếng đồng hồ thôi mà Thắng Vũ cứ ngỡ như là mấy tháng. Anh cứ thao thức và chẳng dám nhắm mắt, mong cho mau mau tới nơi.
Cũng như , suốt đêm, Ngọc Vy chẳng thể nào ngủ , cô cứ lăn lộn  giường và nhớ về những tháng ngày  qua.
Khi ánh bình minh  chớm đến thì chiếc xe do Blake cầm lái cũng xuất hiện  cổng căn biệt thự.
Vì  các chủ nhân trong căn nhà đang chuẩn   ,  học hết  nên  cũng chẳng  trong  gì, chỉ  ngoài cổng và đợi thôi.
- Tạm biệt.
Ngọc Vy đưa tay chạm nhẹ  chiếc giường  kéo vali bước . Khác với vùng quê nghèo yên ả, nơi đây lưu giữ  những ký ức  đẽ và ấm áp của cô.
Nếu như  điều gì khiến cô buồn thì chẳng qua chỉ là do cô tự chuốc lấy, là do cô ôm mộng hão huyền, mơ  cùng  chủ sánh đôi.
- Ngọc Vy, đợi .
Thanh Phong cất tiếng gọi, vội vàng chạy đến bên cạnh Ngọc Vy,  tay  là một chiếc phong bì khá dày.
Nhìn trang phục   , cô cũng mừng thầm trong lòng vì   đang chuẩn  đến Học viện, cô còn lo rằng  sẽ la lết và ủ rũ dài hạn trong nhà.
- Em cầm lấy, đừng từ chối. Đây là tấm lòng của . Cảm ơn em vì  đồng hành cùng gia đình  trong một quãng thời gian khá dài. – Anh cầm lấy tay cô, đặt chiếc phong bì  và .
- Mẹ  cũng  cho em  nhiều tiền , em..
- Em  bước  khỏi cánh cổng  thì  vẫn là  chủ của em đấy,   thì em  ,  ?
Anh  hiền và nhanh chóng trở  nhà. Anh  từ chiều nay trở về ,  sẽ  còn thấy cô gái nhỏ nhắn mang tách  đặt xuống  mặt  nữa.
Thi San  từ chối lời tỏ tình của  thì Ngọc Vy cũng quyết định thôi việc khiến  cảm thấy giống như những gì liên quan mật thiết đến  con gái  yêu đều tự động rời xa  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-ca/chuong-100-loi-tam-biet-2.html.]
Nhác trông thấy Ngọc Vy xuất hiện, Blake vội vàng chạy đến và xách đồ giúp cô. Hành lý của cô cũng chỉ là chiếc vali chứa quần áo cùng những dụng cụ trang điểm nên  nhẹ.
Tuổi thơ thiếu thốn cơ cực  hình thành những thói quen khó bỏ trong cô, ngay cả khi  tiền rủng rỉnh thì cô cũng chẳng mua sắm nhiều, chỉ là vài chiếc đầm, vài bộ quần áo, vài chiếc áo khoác cùng một đôi giày cao gót và một đôi giày thể thao. Chỉ khi nào chúng quá cũ và sờn thì cô mới mua cái mới.
-  tưởng khi nào cô sắm sửa các vật dụng đầy đủ thì cô mới dọn tới đó chứ. – Blake lên tiếng ngay khi cả hai    xe.
- Hôm nay  sẽ mua tất cả. – Cô khẽ đáp.
-  sẽ đưa cô , dù gì thì ban ngày  khá rảnh.
Cô gật đầu  cho lời đồng ý. Từ  khi nhận lời mời từ  và đến học miễn phí tại trung tâm của  thì cô cũng chẳng ngại ngùng  từ chối bất cứ lời đề nghị giúp đỡ nào từ  nữa.
Sự nhiệt tình của  khiến cô cảm thấy  chính là một  bạn đúng nghĩa, giống như Thi San .
- Ngọc Vy , cô  ? – Blake vội hỏi khi thấy hình ảnh cô đang gạt  giọt nước mắt trong gương chiếu hậu.
- Phải.  thấy  nhớ căn phòng của . – Ngọc Vy gượng  và đáp.
Thấy đôi chân mày  chau  tỏ vẻ khó hiểu, cô liền giải thích rằng mỗi khi rời khỏi nơi   từng sinh sống thì cô  nhớ  nhiều, giống như là đang chia tay một  bạn  .
- Cô thật dễ xúc động đấy.  tin cô chắc chắn là một  sống  tình cảm. – Anh nhún vai và .
- Vậy còn ? Lúc  lên máy bay về đây thì   nhớ căn nhà của  ?
- Không,  vui đến mức bỏ quên đôi giày và mang dép lê.
Câu  hài hước của  khiến Ngọc Vy phì . Tuy trong lòng cô nghĩ rằng  đang  cho vui nhưng thật  đó chính là sự thật. Anh  nôn nao với kế hoạch theo đuổi cô mà quên  nhiều thứ chứ  riêng gì đôi giày .
Vì con tim   để  nơi đây nên chẳng để tâm gì nữa. Ba   khi  tâm tư tình cảm của con trai thì cũng ủng hộ  hết , hối   thật nhanh kẻo trễ thì  khác sẽ cướp cô  và họ sẽ  mất con dâu.
Khoảnh khắc Ngọc Vy  đầu   phía , cô bỗng thấy chiếc xe của Thanh Phong đang chạy theo. Thế nhưng, khi đến ngã tư thì   đổi hướng để đến Học viện.
Cô tự chế giễu bản  đến tận lúc  mà vẫn còn mơ tưởng rằng  đang đuổi theo .
- Cuối tuần  cô đến nhà  chơi nhé, chúng  sẽ nấu ăn và hát karaoke. Nếu cô ngại thì  sẽ rủ thêm các giáo viên trong trung tâm đến. – Blake lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
- Được,  thì  ngại  nhưng  thêm  sẽ vui hơn. – Cô gật đầu đồng ý.