Suốt quãng đường về nhà, cả Thi San lẫn Thắng Vũ đều im lặng. Cô   ở  bệnh viện để chăm sóc cho Ngọc Vy nhưng cũng  đành lòng bỏ Thắng Vũ một . Hơn lúc nào hết, bây giờ,  đang  cần   bên cạnh.
- Em và Blake   gì mà  thể  lớn ? – Thắng Vũ hỏi khi chiếc xe  dừng   cổng.
- À, em dặn   đừng  chuyện của Ngọc Vy cho  trong gia đình  Thanh Phong , đây là ý  của cô .
Thi San thật thà trả lời  bước xuống xe, mở toang cánh cổng. Những hạt mưa phùn vẫn còn rơi,  ướt mái tóc và hàng mi đen láy của cô.
Nhìn sân vườn xơ xác và đầy những lá cây vương vãi, cô chỉ  thở dài. Khi bà Hoàng Mai còn sống, cho dẫu  qua một đêm mưa, cây cối gãy cành, bầu trời ảm đạm thì cô thấy cảnh vật cũng  buồn như bây giờ.
- Thi San , em  nghỉ ngơi , từ từ  quét dọn. – Thắng Vũ lên tiếng khi thấy cô đang cầm chổi quét lá.
- À, . Em  ngay đây.
Cô ráng quét thêm vài lát chổi nữa  ngoan ngoãn chạy  nhà, cởi chiếc nón lá  và giũ nước. Phía bên trong, Thắng Vũ đang đặt di ảnh của   lên cạnh di ảnh của ba . Bàn tay  run run chạm  hai gương mặt.
- Ba, , con  hứa sẽ giữ  Thắng Minh nhưng con hứa với ba , con nhất định sẽ sống thật hạnh phúc.
Những lời thì thầm của  tuy nhỏ nhưng vẫn đủ để Thi San  thấy dù rằng cô  hề cố ý  lén mà chỉ tiện đường  ngang mà thôi.
Có lẽ   tự tin  bản  khi  đột ngột gánh vác gia nghiệp  vai. Anh vẫn   nghiệp và tình hình hiện tại của công ty chẳng khác nào một mớ hỗn độn.
Cả hai lặng lẽ  trở về phòng và ngủ vì họ thực sự  mệt. Thắng Vũ  đặt  xuống thì ngủ ngay, cứ như là   ngất  , còn Thi San cứ trằn trọc hồi lâu nhưng cuối cùng cô cũng  cơn buồn ngủ đánh úp.
Khi cô thức dậy, trời  tối. Khoảnh khắc  lên chiếc đồng hồ báo thức  bàn, cô hoảng hốt nhảy khỏi giường vì thấy  hơn bảy giờ tối.
Lúc  phòng, cô định ngủ một tiếng thôi  dậy  chợ để nấu cơm cho Thắng Vũ nhưng cuối cùng cô  ngủ mấy tiếng thế .
Vội vàng vuốt  tóc tai cho gọn gàng, cô mở cửa, lao nhanh  ngoài. Vì chẳng kịp  nên cô va luôn  Thắng Vũ lúc  cũng   ngang qua.
- Ối.
- Cẩn thận.
Thắng Vũ đưa tay đỡ lấy cô. Anh còn tưởng chỉ  mỗi   là ngủ quá đà. Nếu   vì cơn đói   thức giấc thì  lẽ  vẫn còn   giường.
- Em xin , em vội quá. Anh đói ? Để em đến bách hóa mua thức ăn về nấu cho  ăn nhé. – Cô lùi , lí nhí cất tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-ca/chuong-121-trach-nhiem-nang-ne-1.html.]
- Thôi, ăn mì , em cũng mệt mà, đừng cố.
Anh dịu dàng   rảo bước  . Cô lấy tay gõ  trán vài cái cho tỉnh ngủ hẳn mới  theo , tiếp đó thì  thẳng nhà bếp, thoăn thoắt nấu hai tô mì.
- Anh Thắng Vũ, mì nấu xong ,  xuống ăn cho nóng.
Nghe tiếng Thi San gọi, Thắng Vũ liền gật đầu, dời tầm mắt khỏi bàn thờ và  cô. Cứ nghĩ đến việc cô sẽ rời khỏi đây trong nay mai,   cảm thấy sợ hãi và cô đơn vô cùng.
Thậm chí, ngay cả khi   quan tâm cô hơn một chút thì  cũng sợ cô sẽ nhớ  chuyện ở khách sạn và dứt áo bỏ . Mẹ  mất  khiến căn biệt thự  lạnh lẽo lắm .
- Ngày mai   về ăn trưa , chiều thì  sẽ về trễ đấy. – Anh  ngay khi    bàn.
- Anh bắt đầu  học  đúng ? – Cô tò mò hỏi.
- Không,  đến công ty  việc.
- Anh   học nữa ?
- Phải. Thực   học cũng chỉ vì  kiếm một công việc lương cao  khi  trường thôi. Kiến thức    trong ngần  năm cũng đủ  hành trang cho  , bằng cấp  quan trọng.
Anh chậm rãi giải thích cho Thi San hiểu vì nhận thấy vẻ thất vọng và tiếc nuối  gương mặt tiều tụy của cô.
Theo như lời Triệu Kiến Đức  thì   hiểu kể từ khi ba  mất , Thắng Minh trụ vững  là nhờ  ông .
Thế nên,  cũng  chuẩn  tinh thần để đối mặt với những khó khăn  mắt nếu Triệu Kiến Đức rút sạch vốn theo hình thức đòi nợ và ngừng níu kéo các mối quan hệ với các đối tác.
Bữa ăn kết thúc, Thắng Vũ nhanh chóng lên lầu,  thư phòng của   để xem qua những hồ sơ mà bà đang xem dở.
Nhìn những công văn yêu cầu họp khẩn cũng như thông báo về các sai phạm trong quy trình quản lý chất lượng cũng như tiến độ của các công trình thì   hiểu áp lực mà    chịu đựng.
Tuy Triệu Kiến Đức  mặt nhờ vả và phía đối tác cũng du di, mắt nhắm mắt mở cho qua một phần nhưng vẫn  những công ty  việc  cứng nhắc, nhất quyết đòi bồi thường và  thèm thương lượng giải quyết.
- Ba năm liên tiếp gần đây đều lỗ ? – Anh thở dài khi   các báo cáo tài chính qua từng năm.
Qua cánh cửa khép hờ, Thi San nhận thấy chân mày  nhíu  mỗi khi lật từng trang hồ sơ. Chốc chốc,   đưa tay lên bóp trán.
Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ cho cô  tình hình của công ty tệ đến mức nào.