Thắng Vũ dựng chân chống xe xuống  từ từ tiến  gần cô. Đôi tay dẫu   vươn  kéo cô ôm  lòng cho thỏa nỗi nhớ mong nhưng lý trí vẫn  cho phép.
Có lẽ cô  gặp Nhã Tiên, Tăng Thiện hoặc Ngọc Vy và thông qua họ, cô    đang ở đây nên đến thăm như thăm một  bạn cũ  hết thời.
Tất cả bọn họ đều hứa với  sẽ giữ kín điều bí mật vì tương lai của cô nên  tin cô vẫn   .
- Em.. đến tìm   việc gì ?
Câu hỏi  thốt  khiến Thi San suýt chút thì bật . Gần ba năm  gặp, chẳng ngờ câu đầu tiên    là câu hỏi xã giao .
- Em đến thăm . Em gặp Nhã Tiên và cô  cho em địa chỉ của .
Hai  từng   thiết, ăn chung, ngủ chung, kề cận  như hình với bóng,  thể thoải mái chia sẻ với   chuyện nhưng  giây phút  họ  chẳng thể tự nhiên bày tỏ những tiếng yêu thương đang cuộn trào trong tim.
Thi San cảm thấy tủi  vô cùng, ban nãy, cô còn tưởng tượng cảnh  mừng quýnh, ôm chầm lấy  mà  vòng vòng nữa kìa, giờ thì  ,   như pho tượng.
- Em khát nước với lạnh nữa,  định để khách  bên ngoài mãi ? – Cô xụ mặt, tỏ vẻ giận dỗi.
- À,  quên mất,  nhà  em.
Vừa , Thắng Vũ  gấp gáp tiến đến mở cửa  giúp Thi San kéo chiếc vali nhỏ .
[Em chào các độc giả yêu quý. Mọi  nếu theo  truyện em thì xin hãy chỉ  ở web Monkeyd (Monkeyd.net.vn) nhé ạ, đừng  ở các trang web ăn cắp truyện em để em  động lực  chương nhanh ạ.]
Cô đưa mắt  quanh một lượt   gian ấm cúng và sạch sẽ bên trong ngôi nhà  tiến  bàn thờ, đốt hương cho ba  .
Thắng Vũ chẳng  cô đang  thầm điều gì với họ nhưng  vẫn im lặng và chờ cô mở mắt.
- Em uống nước cam nhé. – Anh khẽ cất tiếng khi cô   sang  .
- Để em vắt cho. Anh  tắm ,    mồ hôi.
Cô mỉm    xuống nhà bếp, lục tủ lạnh, lấy  mấy trái cam tươi.
Thắng Vũ cứ định mở miệng nhưng   chẳng thể  nên lời. Cuối cùng,  theo ý cô,  lục quần áo và chui  nhà tắm.
Phía bên ngoài, Thi San len lén mở nắp mấy cái nồi, cái chảo  bếp để xem  ăn uống thế nào và cô cảm thấy yên tâm vì thức ăn   chế biến  bài bản,  lẽ  đang ăn theo chế độ trị bệnh nên  thứ đều khá nhạt.
Vừa ăn vụng xong miếng cá thì chuông điện thoại trong túi reo lên khiến Thi San giật  đánh thót.
- San  đây Vy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-ca/chuong-201-viet-tiep-ban-tinh-ca-dang-do-1.html.]
- San ăn bánh canh cua ? Vy và  Thanh Phong mua  ghé khách sạn đưa cho San. Yên tâm , Vy chỉ đưa   ngay,   phiền San .
- San   ở khách sạn, San đang ở nhà  Thắng Vũ.
- Cái gì? Trời đất,  hồi nào mà nhanh ?
- Hồi trưa đó. Thôi, ít hôm nữa San về   đó   gặp nha. Tạm biệt.
Thi San tủm tỉm   đặt điện thoại xuống, với lấy hũ đường cho  ly nước cam.
Không  thấy nhưng cô  thể tưởng tượng  gương mặt ngơ ngác của Ngọc Vy lúc .
Mải mê khuấy đều ly nước nên cô   rằng Thắng Vũ    bếp và đang  cô bằng ánh mắt thật buồn.
- Em định khi nào lên thành phố? – Thắng Vũ hỏi nhỏ.
- Ngày mốt.
- Ừ. Vậy tới đó  đưa em , dù   cũng  việc cần lên thành phố.
- Được. Vậy  đợi em biểu diễn xong chương trình thì chở em về  luôn nha. – Thi San vẫn cắm mặt  ly nước cam và .
- Hả? – Anh chau mày hỏi  vì chẳng hiểu ý cô là gì.
- Em sẽ ở  đây,   vài ngày mà là suốt đời..
Cơn xúc động, uất ức khiến Thi San chẳng thể  trọn câu. Cô  đầu  Thắng Vũ bằng đôi mắt nhạt nhòa lệ thảm.
Nếu như còn     chuyện cho rõ ràng thì những dồn nén của nhớ thương, oán trách sẽ khiến trái tim cô vỡ thành trăm mảnh.
- Anh là đồ  xa. Sao   thể đối xử với bản  và em như ? Anh  từng hỏi em thật sự  điều gì  ? Anh   gần ba năm qua em sống khổ sở thế nào ? Em chẳng   một giấc ngủ ngon, thức ăn chỉ  vị mặn đắng của nước mắt. Anh nghĩ rằng tất cả những gì   thật sự mang đến cuộc sống   cho em  ? – Cô gào lên nức nở.
Chỉ bấy nhiêu lời oán thán đủ cho Thắng Vũ  rằng bí mật của    bại lộ,   ngờ Nhã Tiên  thất hứa.
Thế nhưng,  chẳng trách Nhã Tiên vì chính trong giây phút , trái tim  đang vỡ òa niềm hạnh phúc, chỉ   thôi,   ích kỷ giữ cô  cho .
- Anh xin  Thi San,  xin . – Thắng Vũ vội kéo cô ôm siết trong lòng và liên tục vỗ về an ủi.
Nước mắt  rơi thấm đẫm mái tóc thề. Cứ ngỡ chỉ còn  thể nắm tay cô trong những cơn chiêm bao nhưng cuối cùng    thể ôm ấp cô bằng xương bằng thịt.
Gần ba năm qua,  cũng  vui vẻ gì cho cam, sống như một chiếc bóng vật vờ giữa đời, tìm hình bóng  thương qua những tiếng đàn, qua cơn gió thoảng và những giọt mưa ngâu.