Dù bản đang gặp nguy hiểm, vẫn luôn lo lắng cho nữ nhi.
Lời đầu tiên khi quỳ xuống, là xin bà tha tội cho nàng.
Thái hậu khẩy: "Nguyệt Nhi là dòng dõi hoàng gia, lưu lạc Hầu phủ chịu khổ nhiều , nào lý trị tội nữa?"
Nghe , mới yên tâm phần nào.
Nào ngờ ngay đó, thấy bà lão quát lớn: "Tần Ngọc Khanh, ngươi nhắm mắt ngơ để Cố Cẩn Ngạn mưu tính suốt mười năm, gây đại họa tày trời như !"
"Là vợ cả, ngươi dám hề ?"
Cơ thể run lên bần bật.
Ngay lập tức, quỳ rạp xuống đất, dám ngẩng đầu: "Bẩm Thái hậu nương nương!"
"Dù là phu nhân Hầu phủ, nhưng Ngọc Khanh ngày ngày chỉ tụng kinh gõ mõ, Hầu gia thường xuyên nhậu nhẹt lăng loàn, cũng chẳng bao giờ đến từ đường..."
"Ngọc Khanh thực sự hề chuyện gì!"
Cũng may, tiếng tăm chủ mẫu cá mặn của sớm lan truyền khắp kinh thành!
Nếu , e rằng đào mộ, phơi thây, tra tấn ba ngày ba đêm cùng với Cố Cẩn Ngạn chính là !
Đối phương hừ hừ trong mũi: "Hừ, nếu Thành Nguyệt nhiều cầu xin cho ngươi, , ngươi sẽ ch-ếc già trong ngục thất!"
Nói xong, bà mắng té tát thêm một hồi.
Ta chỉ liên tục gật đầu nhận : "Thái hậu nương nương, Ngọc Khanh còn một cửa hàng dọc phố, mỗi năm đều thu nhập một khoản lớn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-dam-nhu-cuc/chuong-40.html.]
"Không những cửa hàng thể chuộc một mạng hèn ..."
Lời dứt, Thái hậu lạnh lùng ngắt ngang: "Trên đất trời, đều là lãnh thổ của vương triều. Chẳng lẽ hoàng gia chúng thèm thuồng mấy cái cửa hàng của ngươi ?"
Ta ngượng ngùng : "Cũng đúng, nhưng mà hơn một trăm cửa hàng..."
"Bao nhiêu?"
Nghe , mí mắt sụp xuống của bà lão khẽ run lên.
"Ngươi bao nhiêu?"
Lúc , mới kể hết cho bà về những hoạt động kinh doanh của ngoài Hầu phủ trong những năm qua.
Thái hậu lập tức chìm suy tư.
Thấy , thái giám già bên cạnh vội vã cung điều tra.
Chưa đầy nửa ngày, ông tra rõ tài sản của .
Thái hậu con đó, thở dài một .
Khi , bà trở nên hiền từ nhân hậu hơn nhiều.
"Thôi ."
"Ngươi công nuôi dưỡng công chúa, công tội tương bù, bản cung sẽ trị tội ch-ếc ngươi."
" tội ch-ếc thể miễn, tội sống khó tha..."