Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trời tối. Những tìm Trần Linh Oanh rời , bỏ nơi sự tĩnh lặng nặng nề.
Họ tìm cô để gì?
Câu trả lời… bắt đầu từ ba ngày .
Ba ngày , Trần Linh Oanh vẫn còn ở biệt thự nhà họ Trần. Vì từ nhỏ xem là ngốc nghếch, cô đến trường học bình thường như những đứa trẻ khác mà cha đưa một trường đặc biệt để học. Dù chậm chạp hơn bình thường, nhưng ít nhất cô vẫn thể tự chăm sóc bản .
Sự tồn tại của Trần Linh Oanh trong nhà họ Trần vốn chỉ vì một mục đích duy nhất—cứu Trần Linh Bảo. Ngay từ khi sinh , cô là một đứa trẻ bỏ mặc, coi trọng.
Ba ngày , trong biệt thự chỉ Trần Linh Oanh, Trần Hoàn— con trai út cưng chiều của nhà họ Trần—và một giúp việc đang bận rộn trong bếp. Trần Hoàn mới bảy tuổi, tính tình ngang ngược, tùy hứng, gì nấy.
Cậu nghịch bóng trong nhà, đá khoái chí. Một cú sút mạnh khiến quả bóng bay thẳng chiếc cúp lưu ly của Trần Linh Bảo đang đặt tủ.
"Choang!"
Chiếc cúp rơi xuống sàn, vỡ thành từng mảnh vụn.
Trần Hoàn ngây trong giây lát, nhanh chóng liếc mắt Trần Linh Oanh, lúc đang ghế sô pha xem tivi, im lặng gì. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu, liền ôm quả bóng, lén lút chạy lên lầu.
Khi Trần Linh Bảo học về, bước nhà thấy chiếc cúp vỡ tan tành sàn. Gương mặt cô lập tức sa sầm, giọng sắc lạnh:
"Ai vỡ?"
Người giúp việc đang nấu cơm trong bếp, thì ngó đầu , lắc đầu đáp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-day-sau-giac-ngu-ngan-nam-ta-bong-thanh-dai-su-huyen-hoc/10.html.]
"Không , lúc đó đang bận bếp."
lúc , Trần Hoàn từ lầu chạy xuống, nhanh chóng chỉ tay về phía Trần Linh Oanh, lớn tiếng mách:
"Chị hai! Em thấy con ngốc vỡ cúp của chị!"
Trần Linh Oanh ngơ ngác đầu , đôi mắt đen láy chỉ phản chiếu sự bối rối.
"Chát! Chát!"
Không một lời giải thích, Trần Linh Bảo xông đến, giơ tay tát thẳng mặt Trần Linh Oanh hai cái.
"Đồ ngốc! Mày chiếc cúp quan trọng với tao thế nào ?!"
Làn da trắng nõn lập tức hằn lên dấu tay đỏ ửng.
Trần Linh Oanh ôm mặt, ánh mắt mịt mờ. Dù đầu óc chậm chạp, nhưng cô vẫn thể cảm nhận ai đối xử với .
Từ nhỏ đến lớn, cô quá quen với những trận đòn vô cớ. hiểu vì , cô còn yên chịu đựng nữa.
Cô đột nhiên bật dậy, lao khỏi biệt thự.
Trần Linh Bảo theo bóng lưng cô, hừ lạnh một tiếng:
Mộng Vân Thường
"Con ngốc chắc chạy bồn hoa trong khu nhà thôi. Lát nữa tự về."