Nam thanh niên lập tức sượng mặt. Hắn  đúng là  thói quen  , thích  mấy chuyện lén lút để tìm cảm giác kích thích.  dẫu ,   cũng  cẩn thận,  từng  ai bắt quả tang. Bây giờ nếu thừa nhận, lỡ để bạn gái và đồng nghiệp  chuyện, chẳng  cả sự nghiệp lẫn tình cảm đều sẽ tiêu tan  ?
Hắn  liếc thấy đồng phục của Oanh Oanh, lập tức tìm cách lật ngược tình thế:
"Cô là học sinh trường trung học Tiệp An  ? Sao  dám vu oan cho  khác như thế? Đừng tưởng   thì  quyền đổ oan cho  khác!"
 khi , ánh mắt   vô thức hướng về phía Oanh Oanh. Từ lúc cô bước lên tàu,    chú ý đến cô. Ban đầu,  định   cô gái , nhưng  hiểu , cuối cùng   dám.
Oanh Oanh lặng lẽ  nam thanh niên, ngón tay khẽ cử động, miệng mấp máy những câu từ khó hiểu.
Ban đầu, nam thanh niên vẫn ngoan cố chối cãi, nhưng đột nhiên,    thể kiểm soát  miệng  nữa:
Mộng Vân Thường
"Nói gì thì …  sờ cô  thì  chứ? Cô   mất miếng thịt nào …   sờ, chẳng lẽ  khác cũng  sờ?"
Lời  thốt , sắc mặt   lập tức cứng đờ.  cứ như  một thế lực vô hình thao túng,    tiếp tục   suy nghĩ thật trong lòng, giọng điệu hối hả nhưng  thể dừng :
" thường  mấy chuyện thế …      gì quá đáng, chỉ là sờ thôi…   cưỡng h.i.ế.p ai ! Dù   bắt gặp thì cũng chẳng ,    kéo khóa quần xuống…"
Lời  càng lúc càng kinh khủng. Khi nhận  bản     những điều  nên , nam thanh niên tái mét mặt, đôi mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Vệ Phồn há hốc mồm kinh ngạc: "Anh …    thừa nhận ?"
Chỉ mới một phút  còn cãi chày cãi cối,  mà giờ  tự    hết tất cả... Rốt cuộc chuyện gì đang xảy  ?
Những hành khách xung quanh cũng  khỏi kinh ngạc  phản ứng của nam thanh niên . Một  đàn ông trung niên  gần đó buột miệng thốt lên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-day-sau-giac-ngu-ngan-nam-ta-bong-thanh-dai-su-huyen-hoc/219.html.]
"Anh   cũng gan thật,  mà còn dám thừa nhận."
Một  phụ nữ cau mày, giọng đầy phẫn nộ:
"Thật ghê tởm! Đây chính là hành vi quấy rối! Cô gái, cô nên báo cảnh sát ngay lập tức. Không thể để loại   tiếp tục nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!"
Cô gái  hại vẫn còn run rẩy, nước mắt lăn dài  má.   thấy lời động viên của  , cô hít sâu một , ánh mắt dần kiên định, gật đầu thật mạnh:
" sẽ báo cảnh sát ngay bây giờ."
Tên thanh niên hoảng hốt, lập tức phản ứng, giọng lắp bắp:
"… …  bản lĩnh thì báo cảnh sát !    cưỡng h.i.ế.p cô!"
Nói xong,  liền cứng , như thể  nhận    lỡ lời. Hắn  hận  thể tự tát  một cái—rốt cuộc  đang nghĩ cái gì  chứ?
Cô gái  chút do dự, bấm  gọi cảnh sát. Chỉ vài phút , cảnh sát  liên lạc với nhân viên an ninh tàu điện ngầm và yêu cầu   xuống xe tại trạm tiếp theo để  việc.
Tên thanh niên hoảng sợ, cố gắng chống chế, nhất quyết  chịu xuống.  những hành khách phẫn nộ xung quanh  để yên, vài  đàn ông khỏe mạnh lập tức kéo  xuống tàu.
Lúc cánh cửa tàu đóng , Vệ Phồn vẫn  hết ngạc nhiên, lắc đầu cảm thán:
"Gã  đúng là  vấn đề!  mà gặp  chuyện thế  thì nhất định   nhịn. Càng nhẫn nhịn, bọn họ sẽ càng  nước lấn tới,   còn tiếp tục hại  khác. Theo tớ, loại  nên  thiến hóa học! Nếu    bạn gái, thì cô  càng cần   con  thật của !"
Oanh Oanh chỉ  nhẹ,   gì.
 cô  Vệ Phồn  đúng. Gặp tình huống như , điều quan trọng nhất là  dám lên tiếng,  báo cảnh sát ngay,  thể để sự im lặng dung túng kẻ .