Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nói đến đây, cô đột nhiên dừng , cụp mắt con đường nhỏ sạch sẽ chân.
Vệ Phồn sững sờ. Cô ngẫm nghĩ một lát khỏi giật . Oanh Oanh dùng từ "chính trực, thanh liêm" để miêu tả cha cô—dường như cô cha cô nghề gì. từ đến nay, cô bao giờ nhắc đến chuyện với ai, thậm chí còn để lộ chức vụ của cha . Oanh Oanh mà ? Chẳng lẽ… thật sự chỉ dựa tướng mạo?
Càng nghĩ, cô càng cảm thấy điều gì đó . Vì Oanh Oanh thể tướng cha và chính cô, nhưng nhắc đến trai cô?
Tim Vệ Phồn đập nhanh hơn, cô lắp bắp hỏi:
"Vậy… còn trai tớ thì ? Sau thuận lợi, cưới vợ sinh con ?"
Oanh Oanh trả lời ngay, chỉ lặng lẽ cô. Ánh mắt cô bình tĩnh, nhưng sâu trong đáy mắt ẩn chứa một nỗi buồn nhàn nhạt.
Vệ Phồn thấy thế, đầu óc bỗng chốc trống rỗng, một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng.
"Oanh Oanh… … thật sự xem tướng mặt ?" Giọng cô run, đôi mắt cũng bắt đầu đỏ hoe. "Có … trai tớ sẽ gặp chuyện ?"
Oanh Oanh trực tiếp trả lời, mà chậm rãi hỏi :
"Vệ Phồn, tin tớ ?"
Vệ Phồn khẽ run lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-day-sau-giac-ngu-ngan-nam-ta-bong-thanh-dai-su-huyen-hoc/223.html.]
Cô bao giờ tin bói toán mệnh, nhưng bây giờ, khi nhắc đến trai, cô thấy sợ hãi. Nếu như Oanh Oanh thực sự khả năng , nếu như cô điều gì đó… chẳng nghĩa là trai cô thực sự…
Cô nuốt nước bọt, hít một sâu, đó kiên định gật đầu:
"Tớ tin ."
Oanh Oanh Vệ Phồn, giọng nghiêm túc hơn bao giờ hết:
"Được, về nhà với tớ một chuyến. Tớ sẽ vẽ một lá bùa, hãy đưa cho trai , bảo nhất định mang theo bên . Bất kể lúc nào, cũng rời khỏi ."
Mộng Vân Thường
Cô gương mặt Vệ Phồn, ánh mắt trầm xuống.
Bởi vì cô thấy rõ… khuôn mặt phản chiếu mệnh của trai cô —một mệnh cách c.h.ế.t yểu, tuổi hai mươi mốt.
Oanh Oanh Vệ Phồn, ánh mắt chút trầm tư.
Chết yểu thể do nhiều nguyên nhân—tai nạn, bệnh tật, bất trắc—cô chỉ thể thấy rằng trai Vệ Phồn mệnh c.h.ế.t yểu, nhưng lý do cụ thể.
Nếu là lính cứu hỏa, mỗi nhiệm vụ đều thể đối mặt với nguy hiểm. Đây là một nghề đầy rủi ro.
Hồ Bình đại kiếp năm bốn mươi mốt tuổi, nếu vượt qua thì nửa đời sẽ bình an. trai Vệ Phồn thì khác— mệnh chỉ dừng ở tuổi hai mươi mốt. Không đại kiếp, mà là dấu chấm hết.
Liệu cô thể đổi vận mệnh ? Cô chắc. nếu một cơ hội, cô vẫn thử.