Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
"Khai thông?" Trần Hoàn  mà vẫn  thể tin  tai . Dù   mới chỉ bảy tuổi, nhưng  hiểu rõ, chuyện  ngốc mười mấy năm  thể khai thông là điều  từng xảy .
Kết quả  khiến Trần Hoàn kinh ngạc đến mức  khi ăn sáng xong,  vẫn  thể  hồn , ngay cả khi Oanh Oanh   ngoài.
Oanh Oanh  ngoài  chỉ để  dạo, mà cô  kế hoạch mua một ít chu sa, thứ mà cô cần để bày trận. Tuy nhiên, cô  từng thực hành bày trận, chỉ mới  qua sách vở trong tàng thư các,   liệu   thành công  .
Cô nghĩ rằng  thể dùng m.á.u của  để bày trận, nhưng  ai  ngu ngốc đến mức dùng chính m.á.u của  để  việc đó.
Khu vực xung quanh nơi cô sống   là nơi quen thuộc, nhưng cô nhớ  và quyết định  về phía ngoài khu dân cư. Sau khi rời khỏi khu dân cư, cô  bộ  nửa tiếng mới tới cửa hàng hương nến.
Cửa hàng  trong con hẻm đối diện với trường trung học Tiệp An. Trường trung học Tiệp An cách biệt thự nhà họ Trần hơn nửa tiếng  bộ, vì  Oanh Oanh   một quãng đường khá dài mới đến nơi.
Cô nhanh chóng tìm thấy cửa hàng hương nến,  ở nhà thứ hai từ đầu hẻm. Nhà đầu tiên là một quầy bán mì. Cửa hàng hương nến  lớn, và chủ cửa hàng là một  đàn ông  bốn mươi tuổi, đang  xổm  cửa,  ăn mì  húp xì xụp. Khi  thấy tiếng bước chân, ông ngẩng đầu , nhưng  mấy chú ý. Đây là cửa hàng của ông, nếu   cần, họ sẽ tự động mua.
Oanh Oanh bước  cửa hàng hương nến, nhanh chóng tìm thấy chu sa và bút lông.  khi cầm chu sa định mang  tính tiền, cô bỗng sững .
Cô   tiền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-day-sau-giac-ngu-ngan-nam-ta-bong-thanh-dai-su-huyen-hoc/41.html.]
 , cô     một đồng nào. Mười mấy năm qua, cô sống như một kẻ ngốc, chẳng bao giờ cần dùng đến tiền. Trần Nghĩa Xương  chuẩn  điện thoại cho cô, còn Dư Hồng Vân thì sẵn sàng mua trang sức quý giá cho hai cô con gái, nhưng   từng cho cô dù chỉ một món đồ nhỏ. Giờ đây,   cô   nổi một xu, cũng chẳng  thứ gì để cầm cố.
Ông chủ cửa hàng  dậy, thấy cô đang cầm chu sa và bút lông liền cất giọng:
"Chu sa năm mươi, bút lông mười, tổng cộng sáu mươi tệ."
Oanh Oanh cúi đầu, lí nhí :
"…   tiền."
Mộng Vân Thường
Ông chủ lập tức trừng mắt:
"Con bé   thế? Không  tiền còn đòi mua đồ? Đi,   chỗ khác chơi !"
Oanh Oanh   gì, ánh mắt rơi  tủ kính đặt gần cửa. Trong đó  đủ loại bùa chú.
Thuật bùa chú vốn là một cách sử dụng linh khí để vẽ ký hiệu lên giấy,  thể trấn yêu trừ ma, chữa bệnh giải hạn, thậm chí triệu thần bắt quỷ. Tóm , chúng  vô  công dụng.  bùa chú trong tiệm    vô dụng,  hề  chút linh khí nào. Rõ ràng, đây chỉ là mấy món hàng giả để lừa .