Cô  bay đến  mặt Viên Phú, gương mặt nhợt nhạt tràn ngập hận ý, đôi mắt đỏ ngầu như  ăn tươi nuốt sống  đàn ông đó.
"Đều là bọn họ ép con đến đường cùng! Viên Phú   phụ nữ bên ngoài! Hắn   con c.h.ế.t để ả đàn bà đó  thể đường đường chính chính bước  cửa!"
Cô   phắt sang  Viên, gằn từng chữ một:
"Còn bà nữa! Ngay từ ngày con bước chân  nhà họ Viên, bà  ghét bỏ con. Lúc con sinh Đình Đình, bà  đó là con gái thì liền chẳng thèm  lấy một . Đến khi  con bé  tự kỷ, ngày nào bà cũng gọi điện chửi bới, ép con  cút khỏi nhà họ Viên! Nếu   tại các … con sẽ  đến mức  ôm Đình Đình nhảy lầu!"
Lời  của Thạch Tú như từng nhát d.a.o cắt  tim nhà họ Thạch.
Mẹ Thạch lảo đảo, ánh mắt tràn đầy đau đớn và tuyệt vọng. Bà  bỗng dưng vung tay, một cái tát trời giáng rơi thẳng xuống mặt  Viên!
Bốp!
"Hóa … hóa  bà đối xử với con gái  như !" Mẹ Thạch gào lên, nước mắt giàn giụa. "Các   còn là con  ? Ép nó đến đường cùng, bức c.h.ế.t nó còn  đủ…  còn dám  ngoài bịa đặt, vu khống con trai nhà  ? Tâm địa các    độc ác đến …?!"
Bên cạnh, cha Thạch và Thạch Chí  sớm  thể kìm nén cơn giận dữ.
Hai  xông lên, nắm cổ áo Viên Phú, tung nắm đ.ấ.m mạnh như vũ bão xuống   .
"Khốn kiếp! Mày đối xử với em gái tao như  mà còn dám vờ vịt ăn năn hối  ?!"
"Đồ cặn bã! Hôm nay tao  đánh c.h.ế.t mày thì tao   họ Thạch!"
Mẹ Viên và Viên Phú  đánh đến mức mặt mũi bầm dập, ôm đầu rên rỉ:
"Chúng  sai …! Chúng   sai …!"
  muộn.
Thạch Tú  còn  bọn họ nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-day-sau-giac-ngu-ngan-nam-ta-bong-thanh-dai-su-huyen-hoc/628.html.]
Cô   đầu, hướng ánh mắt về phía phòng con gái. Trong đôi mắt đầy nước của cô  là sự đau đớn cùng day dứt tột cùng.
Khi lao xuống từ tầng cao, khoảnh khắc rơi tự do trong  trung, cô   hối hận.
 hối hận  thể  đổi sự thật.
May mắn… may mắn là Hứa Huệ  kịp kéo Đình Đình .
Người cô    nhất chính là con gái .
Đứa con nhỏ bé từng từ trong bụng cô  mà chào đời, khi mới sinh  chỉ là một cục thịt bé xíu, cô  nâng niu từng chút một, từng ngày chăm sóc,  con lớn lên.
Ngay cả khi  con bé  tự kỷ, cô  cũng  từng nghĩ đến chuyện bỏ rơi con.
Thế nhưng, sự lạnh nhạt của chồng, sự chì chiết của  chồng, sự ép buộc từ gia đình nhà chồng  đẩy cô  đến đường cùng.
Từng chút một… từng chút một…
Cô  dần dần  đổi.
Cô  bắt đầu mất kiên nhẫn, bắt đầu nóng nảy, bắt đầu đánh mắng Đình Đình…
Tất cả… đều do cô   đủ kiên cường!
Cô   sai !
Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của con gái trong phòng, nước mắt Thạch Tú  rơi xuống, từng giọt từng giọt xuyên qua  trung, rơi  hư vô.
Lúc , giọng  bình thản của Oanh Oanh vang lên:
Mộng Vân Thường
"Cô còn   gì nữa? Còn tâm nguyện nào   thành?"