Cô vốn  xinh , nay  nhờ uống  hoa hồng của Oanh Oanh mỗi ngày mà làn da trở nên mịn màng, sắc mặt rạng rỡ, trạng thái  nhất từ  đến nay.
Đến khi cô dâu bước ,  ít  xung quanh trầm trồ kinh ngạc.
Oanh Oanh cũng  kìm  mà thì thầm với Thẩm Dư Huề:
"Hôm nay chị Tố  quá!"
Thẩm Dư Huề khẽ "ừ" một tiếng, nhưng ánh mắt    về phía cô dâu, mà chăm chú dừng  khuôn mặt của Oanh Oanh.
Hôm nay, hai  họ  xếp  cùng bàn với nhóm bạn  của Lục Tố và Thẩm Dư Diên, đều là những  quen .
Diệp Chỉ Hà và Diệp Dung cũng  ở bàn .
Diệp Chỉ Hà chắc hẳn   nhà họ Diệp khuyên bảo nên mới đến. Vẻ mặt cô   mấy vui vẻ, lúc đến còn liếc  Oanh Oanh một cái,  đó  Diệp Dung ho nhẹ nhắc nhở, mới hậm hực  xuống.
Oanh Oanh   ác ý với hai chị em họ Diệp.
Diệp Dung là  khá thoải mái, còn Diệp Chỉ Hà,  tướng mạo cũng chỉ là một cô gái nhỏ nhắn,  nuông chiều từ bé nên  chút kiêu ngạo.  cô     , cũng  từng  chuyện gì quá đáng.
Những  cùng bàn với Oanh Oanh đều là  quen.
Một  trai trẻ với mái tóc đầu đinh, lông mày rậm, trông  hơn hai mươi tuổi,  sang hỏi cô:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-day-sau-giac-ngu-ngan-nam-ta-bong-thanh-dai-su-huyen-hoc/652.html.]
"Oanh Oanh, thuốc luyện đan của cô chuẩn  đến  ?"
Oanh Oanh nhận  . Hôm đấu giá, chính   giúp ngăn cha  đấu giá với cô. Nếu cô nhớ  lầm,  tên là Thịnh Mễ Đống.
"Anh Thịnh, còn ba vị thuốc chính vẫn  tìm , là nhân sâm, đương quy và phục linh. Ba loại  ít nhất   năm mươi năm tuổi, nếu  trăm năm thì càng , nên vẫn đang tìm."
Giọng  mềm mại của cô khiến Thịnh Mễ Đống  tít mắt, cảm thấy xưng hô " Thịnh"  thật êm tai.
Hắn suy nghĩ một chút,   ngay:
"Nói đến nhân sâm trăm năm, hôm    một  bạn nhắc đến. Hình như khoa Đông y của một bệnh viện  một nhánh nhân sâm hoang dã trăm năm tuổi. Đợi mai  khi đám cưới của  Thẩm và chị Lục kết thúc,  dẫn Oanh Oanh đến xem thử nhé!"
Thịnh Mễ Đống  một  bạn từ nhỏ, tên là Chu Hải Lâm.
Hắn  hơn Thịnh Mễ Đống hai khóa, từng là bạn học cấp hai của . Tuy khác thế hệ, nhưng hai  vẫn chơi  .
Mộng Vân Thường
Chu Hải Lâm hiện là bác sĩ ngoại khoa,  đến ba mươi tuổi nhưng   tay nghề  giỏi. Gia đình    quá khá giả,  mà vẫn  thể nuôi dạy một bác sĩ xuất sắc như , đúng là  dễ dàng gì.
Thịnh Mễ Đống luôn  quý trọng mối quan hệ .
Hôm , hai   một buổi tụ tập nhỏ.
Chu Hải Lâm  uống rượu  kể cho   vài chuyện trong bệnh viện, từ những tình huống dở  dở  của các khoa, đến mối quan hệ phức tạp giữa bác sĩ và bệnh nhân. Nói tới khoa Đông y,   đột nhiên cảm thán:
"Khoa bọn  thực   lợi hại. Có một chuyên gia Đông y lão luyện, thảo dược quý trong khoa cũng  ít. À... còn  một nhánh nhân sâm hoang dã trăm năm tuổi nữa đấy!"