Thực , đúng là  ai . Những   thiết với Oanh Oanh thì rõ, nhưng bọn họ cũng chẳng bao giờ  tốn tiền đến viện dưỡng sinh. Oanh Oanh vẫn thường tặng  hoa và các loại nước cất cho họ. Hơn nữa,  việc ở viện dưỡng sinh đều do Giả Thiến quản lý, Oanh Oanh hiếm khi đến đó. Vì , chuyện cô  tài sản riêng   ai cũng .
Oanh Oanh mỉm : "Được , đừng bàn mấy chuyện  nữa. Xem thử các   ăn gì ."
Mọi  bắt đầu gọi món,  cả tôm hùm đất và cua hoàng đế. Nhìn một bàn đầy ắp sơn hào hải vị, ước chừng bữa tiệc tối nay  tiêu tốn mười mấy vạn.
Trường Trung học Tiệp An đa phần là con nhà giàu, nhưng gia đình  thu nhập hàng năm vài chục đến hàng trăm vạn thì cũng chỉ chiếm một phần nhỏ. Giàu  như nhà họ Bặc  càng hiếm hoi hơn.
Dù trong lòng  tâm tư riêng, Bặc Tuyết Nhi cũng  tỏ thái độ quá lộ liễu với Oanh Oanh. Cô   ghét bỏ gì Oanh Oanh, chỉ đơn thuần  chứng minh bản  hơn hẳn ở một khía cạnh nào đó, để Trương Hoặc Ngôn  thấy ưu điểm của .
Dù , bầu  khí bữa tiệc vẫn  vui vẻ. Cả nhóm  ăn uống  trò chuyện rôm rả, cuối cùng   về chủ đề sắp bước  lớp mười hai. Một năm nữa là đến kỳ thi đại học, ai nấy đều hy vọng  thể đạt  thành tích .
Sau bữa tối, tài xế xe buýt  chở cả nhóm  xem phim. Xem xong, họ kéo   hát karaoke.
Hầu hết bạn học trong lớp đều  đủ mười tám, nên  ngoài chơi cũng chỉ quanh quẩn mấy trò .
Đến khi tan cuộc  gần một giờ sáng. Xe buýt  lên đường,  lượt đưa từng  về nhà.
Thành phố Ninh Bắc về đêm dần chìm  tĩnh lặng. Đường phố vắng tanh, chẳng còn mấy chiếc xe qua , càng  thấy bóng dáng   bộ. Chỉ  những cột đèn đường tỏa ánh sáng vàng vọt, kéo dài từng dải mờ nhạt  mặt đường nhựa.
Trên xe buýt,  khí vẫn còn náo nhiệt. Đám bạn học vẫn    ngớt, câu  câu  đùa giỡn.
Oanh Oanh  cạnh cửa sổ, ánh mắt bất giác quét qua cảnh vật bên ngoài.
Cô khẽ nhíu mày.
Mộng Vân Thường
Có gì đó…  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-day-sau-giac-ngu-ngan-nam-ta-bong-thanh-dai-su-huyen-hoc/764.html.]
Bên ngoài yên tĩnh đến kỳ lạ. Những tòa nhà cao tầng dọc hai bên đường đều tối đen như mực. Bình thường, dù là một giờ sáng cũng sẽ  vài căn hộ còn bật đèn, nhưng bây giờ, ngoài ánh đèn đường lác đác hai bên, tất cả những nơi khác đều chìm trong bóng tối.
Một cảm giác bất an len lỏi trong lòng.
Vệ Phồn  gần đó cũng vô thức   ngoài cửa sổ, lẩm bẩm:
"Sao  tối thế ?"
Hứa Mân bất giác rùng .
Rõ ràng đang là mùa hè, xe  bật điều hòa nhưng đông ,  nãy còn  nóng,  mà lúc  cô  thấy rét run.
Cô , bản     là  bình thường.
Hai năm nay, vận khí của cô vô cùng kém. Năm ngoái, cô thậm chí còn  ma nhập, may nhờ  Oanh Oanh giúp mới thoát  . Từ   đó, dù  còn  quấy nhiễu, nhưng cô  trở nên nhạy cảm hơn với những thứ  sạch sẽ.
Bây giờ, cảm giác lạnh lẽo …
Tay chân cô bắt đầu tê cứng, từng cơn ớn lạnh lan từ sống lưng đến  .
Không !
Hứa Mân khẽ run rẩy, giọng cô lạc :
"Xong  xong … tớ cứ  cảm giác sẽ  chuyện  … Bên ngoài tối quá…     ma nhập chứ?"
Mấy bạn học gần đó  thấy liền bật  chế giễu.
"Hứa Mân,    nhảm gì đấy? Ma nhập? Sao   bảo là  thần tiên nhập luôn ?"