Phòng khách nhà họ Thi.
Thẩm Dư Huề xuất hiện,  Thi và  Lưu giật  hoảng hốt. Khi  rõ  trong lòng , sắc mặt  Thi tái nhợt, bước chân lảo đảo:
"Oanh Oanh...  thế ?"
"Dì, xin ." Thẩm Dư Huề giọng khẽ như gió thoảng, mang theo chút nặng nề: "Là cháu  bảo vệ  Oanh Oanh."
Mẹ Thi như  rút hết sức lực, run rẩy lắp bắp: "Oanh Oanh... con bé, con bé..." Chữ "chết" nghẹn  trong cổ họng, bà  dám  .
Không ai trả lời.
Oanh Oanh vẫn còn một  thở cuối cùng, nhục    lôi kiếp phá hủy, nhưng  mất  một hồn.
Thẩm Dư Huề bế cô lên lầu,  Thi òa ,   Lưu dìu theo phía .
Oanh Oanh cứ thế chìm  giấc ngủ sâu.
Từ khoảnh khắc đạt đến cảnh giới Đại Thừa, Thẩm Dư Huề  thể  khắp trời đất trong nháy mắt.  dù  tìm kiếm suốt cả nhân gian lẫn địa phủ, vẫn  thấy bóng dáng hồn phách  mất của Oanh Oanh.
Thời gian điền nguyện vọng đại học  qua.
Sau khi thành phố Ninh Bắc khôi phục bình thường, Thi Việt trở về,  thấy chị   yên  giường. Cậu   gì nhiều, chỉ nhẹ nhàng an ủi  Thi:
"Mẹ, đừng lo. Chị nhất định sẽ tỉnh ."
Cậu kiên định tin như .
Không lâu , kết quả trạng nguyên của khối xã hội và tự nhiên ở thành phố Ninh Bắc  công bố.
Trạng nguyên khối xã hội—Thi Oanh Oanh, 750 điểm tuyệt đối, gây chấn động  thành phố.
Trạng nguyên khối tự nhiên—Thi Việt, 714 điểm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-day-sau-giac-ngu-ngan-nam-ta-bong-thanh-dai-su-huyen-hoc/802-hoan-chinh-van.html.]
Các phóng viên vốn  đổ xô đến phỏng vấn, nhưng đột nhiên, cấp   lệnh cấm tất cả truyền thông tiếp cận nhà họ Thi.
Dân mạng lập tức xôn xao:
[Vậy là chuyện ở Tháp Long Tuyền   giải quyết  ?]
Mộng Vân Thường
[Chắc …  ai giải quyết?]
[Rồi còn chuyện của Thi Oanh Oanh thì ? Trạng nguyên 750 điểm mà   ai phỏng vấn?]
[Có bạn nào học chung với cô  ? Cô  điền nguyện vọng ?]
[Trời ạ,  là hacker,   xâm nhập hệ thống giáo dục thành phố… Cô  căn bản  điền nguyện vọng!!!]
Diễn đàn nổ tung.
Mọi  đều đoán—  Oanh Oanh  xảy  chuyện khi xử lý Tháp Long Tuyền ?
Hàng loạt bài  cầu bình an cho cô xuất hiện. Bạn bè,   gọi điện nhưng  ai liên lạc .
Thẩm Dư Huề vẫn tiếp tục tìm kiếm. Ban ngày  khắp nơi truy lùng hồn phách của cô, ban đêm trở về lặng lẽ bên cạnh.
Oanh Oanh   giường, nhắm mắt, sắc mặt trắng bệch như tuyết, tựa như chỉ đang ngủ một giấc thật dài.
Mẹ Thi từ đau đớn tột cùng dần bình tĩnh , bắt đầu chăm sóc con gái. Bà   Oanh Oanh  thể tỉnh  , nhưng chỉ cần cô còn đó, bà vẫn sẽ yêu thương, vẫn sẽ kiên nhẫn chờ đợi.
Ba năm trôi qua như chớp mắt.
Một buổi sáng, Oanh Oanh chậm rãi mở mắt.
Cô   đàn ông  bên giường, nhẹ nhàng mỉm :
"Sư , em về ."
Hoàn chính văn.