Tia hồn phách của cô ở  động phủ tu luyện. Đến khi cuối cùng  thể xuất thế,  là ba năm .
Khi mở mắt, cô thấy sư  đang  bên cạnh . Đôi mắt  sâu thẳm, bàn tay  run rẩy. Oanh Oanh dịu dàng gọi:
"Sư , em về ."
Thẩm Dư Huề sững sờ  thiếu nữ  mặt. Ba năm nay,  tìm kiếm khắp nhân gian, địa phủ, thậm chí bước chân  vô  vị diện khác.  cuối cùng,  nhớ …
Năm đó, khi Oanh Oanh chắn   đạo thiên lôi đầu tiên, rõ ràng linh khí xung quanh trở nên nồng đậm khác thường. Lại nghĩ đến  đây, cô luôn  thể lấy  nhiều loại linh thảo quý hiếm—tựa như  một động phủ riêng.
Nghê Lạc năm xưa… cũng  một động phủ.
Có lẽ, động phủ   theo Oanh Oanh chuyển kiếp. Còn tia hồn phách mà  tìm mãi  thấy, cũng  ẩn trong đó suốt ba năm.
Vậy là từ đó,  vẫn luôn canh giữ bên cạnh, chờ đợi cô trở về.
Ba năm chờ đợi, cuối cùng cũng  kết quả.
"Oanh Oanh." Giọng  khàn khàn, đưa tay ôm chặt cô  lòng, siết chặt đến mức như  hòa cô   thể . Anh thì thầm, "Cuối cùng em cũng về ."
Nói ,  cúi đầu hôn lên môi cô, nụ hôn từ dịu dàng dần trở nên cuồng nhiệt.
Oanh Oanh  bất động suốt ba năm, cơ thể còn yếu, suýt nữa   hôn đến mức ngất .
Hai  ở  lầu  lâu, đến khi Oanh Oanh dần thích ứng, Thẩm Dư Huề mới bế cô xuống lầu.
Hôm nay là mùa hè, Thi Việt đang trong kỳ nghỉ. Ba năm nay,   trở thành ca sĩ nổi tiếng khắp cả nước, thậm chí còn tổ chức cả buổi hòa nhạc. Trong đó,  một ca khúc mang tên "Chị gái" mà  dành riêng cho cô.
Hôm đó,  bộ khán giả đều .
Từ khi Oanh Oanh hôn mê, tin tức về cô dần dần lộ . Ai cũng  cô  gặp chuyện chẳng lành. Ba năm,  ít  vẫn cầu nguyện cho cô tỉnh .
Lúc , Thi Việt đang gọi điện với quản lý, thấy sư  bế cô xuống lầu, chiếc điện thoại  tay  rơi xuống đất. Giọng của trợ lý Vương Mỹ Chi vang lên:
Mộng Vân Thường
"Việt Việt? Cậu còn  ?"
Cậu há miệng, hốc mắt đỏ hoe. Một hồi lâu,  nghẹn ngào :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-day-sau-giac-ngu-ngan-nam-ta-bong-thanh-dai-su-huyen-hoc/nt2.html.]
"Chị…"
Oanh Oanh  hiệu cho sư  đặt cô xuống. Khi  vững, cô mỉm , tiến đến ôm lấy Thi Việt:
"Việt Việt, chị về ."
Thi Việt   gì, chỉ ôm chặt lấy cô, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Mẹ Thi và  Lưu đang bận rộn trong bếp,  tiếng động liền chạy . Thấy cô, hai  lập tức òa , khiến Oanh Oanh cũng xúc động đến đỏ mắt.
Tin cô tỉnh  nhanh chóng lan truyền. Bạn bè,  , thậm chí Bàng Thụ Minh và các đồng nghiệp ở sở đặc vụ cũng gọi điện đến hỏi thăm.
Nghe xong  chuyện, Oanh Oanh thở dài tiếc nuối:
"Năm đó em còn  kịp điền nguyện vọng…"
Bàng Thụ Minh : "Muốn học trường nào? Giờ sắp xếp  hết."
Oanh Oanh bật : "Phó cục Bàng,  cần , ba năm ,  học cũng chẳng để  gì."
Cô   ý định tiếp tục cuộc sống bình thường. Sau , cô còn  tu luyện, cùng sư  du ngoạn khắp nhân gian. Những kiến thức của thế giới , cô chỉ cần lật xem một  là  thể nhớ mãi  quên.
Ba năm trôi qua, rốt cuộc cô cũng trở  nơi  thuộc về.
Bàng Thụ Minh hiểu rõ tính cách của cô, liền  :
"Được thôi, nếu cô vẫn  học đại học, cứ gọi điện cho . Còn nếu em cô  dịp đến Bắc Kinh, nhớ báo  một tiếng. Mọi  đều  nhớ cô, lúc đó nhất định sẽ tụ tập gặp mặt."
Oanh Oanh đáp: "Được ,  gì  sẽ báo ." Sau đó liền cúp điện thoại.
Những ngày đầu tiên  khi tỉnh , cô  gặp gỡ hết   và bạn bè. Ai nấy đều vui mừng khi thấy cô bình an vô sự.
Khi rảnh rỗi, Oanh Oanh ghé qua viện dưỡng sinh. Cô  ngờ nơi  vẫn  ăn phát đạt như . Giả Thiến lén kéo cô qua một góc, hạ giọng kể:
"Oanh Oanh,  khi cháu hôn mê, việc kinh doanh của viện   ảnh hưởng gì . Cậu hai nhà họ Thẩm mang đến  nhiều hoa cỏ quý để bày biện. Ban đầu, khách còn lo lắng vì  còn nước hoa hồng   hoa, nhưng  phát hiện chỉ cần ngủ một giấc trong tiệm cũng  thấy hiệu quả rõ rệt. Vậy nên, khách vẫn tới đều, viện vẫn hoạt động . Cháu tỉnh  , thật là quá !"
Oanh Oanh mỉm : "Cũng nhờ  mợ trông coi giúp cháu suốt ba năm qua. Cháu thực sự  cảm ơn."