Tư Nguyệt vốn   mời , bèn  hiệu cho Từ Tĩnh  .
Phần nàng, nàng chỉ khẽ chạm ngón tay lên ấn ký hoa sen nơi vầng trán, ánh sáng hư ảo lập tức bao trùm, che mắt tất thảy phàm nhân lẫn yêu vật.
Bóng dáng nàng thản nhiên bước , như thể chẳng   nào ngăn cản.
Từ Tĩnh  tháo mặt nạ, đối diện với dung nhan thanh lệ của Kỳ Tâm.
Nàng  sững sờ  mỉm   lòng, bất ngờ bước tới gần, mùi hương thoang thoảng, ngón tay mềm mại  chạm  vạt áo .
"Dù  cũng sắp  bán  đêm đầu tiên, chi bằng dâng cho  suýt nữa  thắng  …" - nàng  thì thầm,  thở như rượu nồng, say mê phả lên da thịt .
Từ Tĩnh lùi về phía , gò má đỏ bừng, khăng khăng:
"Không… xin cô thứ ... Ta  thể đáp …"
Song bước chân nàng  ép sát, xiêm y nhanh chóng rơi xuống  chân,  thể mảnh mai mềm căng gần như phủ lên ,   càng thêm hoảng hốt.
Một tiếng  khẽ trong trẻo vang lên.
Tư Nguyệt tựa vai  cột, bàn tay che miệng, ánh mắt sáng rực thích thú. Một sợi linh khí từ đầu ngón tay nàng bay , chạm nhẹ lên huyệt đạo của Kỳ Tâm.
Nàng  lập tức mềm nhũn, bất tỉnh gục xuống đệm.
Từ Tĩnh cúi đầu, mặt đỏ như lửa:
"Thì … tỷ đến  nhưng  cứu  ngay, chỉ  xem trò  của …"
Tư Nguyệt  vang, thanh âm  chút trêu chọc:
" . Hiện tại   càng  coi tiếp. Ngươi  nàng  cởi áo, chẳng  cũng nên giúp nàng mặc   ?"
Nàng đưa ngón tay nâng nhẹ cằm , ánh mắt lấp lánh mờ ám.
Từ Tĩnh  vội mặt , giọng khàn khàn:
"Không…    việc trái với lễ giáo…"
Tư Nguyệt bật , tiếng  như nhạc khí bằng bạc reo lên:
"Cổ hủ quá. Thật xứng đáng cả đời chẳng   mỹ nhân."
Dứt lời, nàng thong thả chỉnh trang y phục cho Kỳ Tâm, đặt nàng  ngay ngắn lên đệm nghỉ. Sau đó, nàng rót , đẩy một chén về phía Từ Tĩnh.
Hai   đối diện, ánh đèn nến lay động,  nóng bốc khói,  bàn còn một đĩa bánh sen mật ong.
"Chúng  chờ nàng  tỉnh  ," - Tư Nguyệt nhấp một ngụm , khóe môi cong cong.
Từ Tĩnh khẽ gật, yên lặng cầm bánh, nhưng đôi tai đỏ bừng vẫn  kịp nguội xuống.
...
Kỳ Tâm cô nương khẽ rên một tiếng,  dần dần tỉnh . Nàng mở mắt, thấy    chỉnh trang y phục ngay ngắn, còn hai  xa lạ   bàn , bất giác thoáng giật .
Tư Nguyệt khẽ cong môi, từ trong tay áo lấy  một cây sáo trúc, đặt lên bàn.
Ánh mắt Kỳ Tâm thoáng run rẩy:
“Cây sáo … vì   ở trong tay cô nương?”
Tư Nguyệt thong thả nhấp một ngụm , mùi hương hoa sen lan tỏa, giọng ôn nhu mà trầm tĩnh:
Chia sẻ link thoải mái không cần xin phép, nhưng vui lòng để lại đường link tới bài chia sẻ trong phần comment của truyện nha!
“Có chuyện  cầu, dĩ nhiên  tỏ chút thành ý.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-nguyet/chuong-18-tan-nguyet-tan-huong-4.html.]
Sắc mặt Kỳ Tâm trở nên nghiêm túc, bàn tay khẽ siết vạt áo:
“Các vị tới Tụ Hương Lâu, e rằng…  chỉ đơn giản là thưởng   nhạc?”
Tư Nguyệt gật nhẹ, hỏi thẳng:
“Ngươi  , Tụ Hương Lâu thực  là một thanh lâu trá hình?”
Kỳ Tâm   run lên, đôi mắt thoáng u uất. Nàng cúi đầu, hồi lâu mới khẽ đáp, giọng nghẹn ngào:
“… Ta . Ta vốn là con nhà trong sạch, kỳ nghệ đều do phụ  là một tú tài dạy dỗ.   một trận biến cố, cả nhà tan nát,   bán  đây.”
Trong đôi mắt nàng lóe lên tia căm hận, nhưng  nhanh chóng che giấu.
Tư Nguyệt ngả lưng, nheo mắt quan sát:
“Vậy ngươi hẳn cũng  chuyện tầng ngầm của Tụ Hương Lâu?”
Kỳ Tâm khẽ run,  gật:
“Có chỗ đó, nhưng canh gác cực nghiêm ngặt. Chúng , nếu  đưa  trong, đều  bịt mắt,  kiệu mà . Ta  phá , nên  từng tới nơi đó bao giờ. Cũng  từng  ai dám tự ý dò hỏi.”
Một viên nhỏ như hạt châu sáng bóng lăn  mặt bàn. Tư Nguyệt đẩy nó về phía nàng:
“Ngày mai, trong sân chính viện  một lò trầm hương lớn. Ngươi chỉ cần đặt viên  , những việc khác  cần bận tâm.”
Kỳ Tâm thoáng do dự, tay run lên.   ánh mắt nàng liếc qua sáo trúc, dần trở nên kiên định, nàng gật đầu thật mạnh:
“… Được.”
Ngay  đó, Tư Nguyệt ghé sát tai Từ Tĩnh, giọng thì thầm chỉ đủ cho  :
“Ta   thám thính một vòng. Ngươi giữ lấy bùa . Nếu thấy nó cháy, lập tức tìm cách thoát khỏi nơi ,   chậm trễ.”
Nói , nàng biến mất trong ánh sáng hư ảo, để  gian phòng chỉ còn hai .
Từ Tĩnh  sang, từ trong bọc lấy  một xấp bức họa, nhẹ giọng:
“Xin nàng giúp . Trong  những vị môn sinh ở Thanh Bạch thư viện,  ai nàng từng gặp ở đây?”
Kỳ Tâm chăm chú  từng gương mặt. Nàng lắc đầu liên tục, đến khi bức họa Hồ tú tài hiện , ánh mắt nàng chợt sáng:
“ . Chính  ! Có một thời gian,  thường thấy   quý nhân đưa lên tầng  cùng.”
Từ Tĩnh nắm c.h.ặ.t t.a.y áo, giọng căng thẳng:
“Quý nhân đó là ai?”
Kỳ Tâm lắc đầu, ảo não:
“Không … Chỉ thấy gia nhân của quý nhân  đích  mời khách,  từng để lộ  phận chủ nhân. Thân phận của bọn họ… e là  cả chúng  tưởng tượng.”
“Vậy những quý nhân khác thường lui tới,  thể kể  vài  ?”
Kỳ Tâm thoáng  quanh, giọng nhỏ như gió thoảng:
“Những chuyện … cơ mật vô cùng. Chúng , phận ca cơ nơi ,  bao giờ   hết.”
Hàng mi nàng khẽ run,  chậm rãi cúi đầu, cuộn thành chiếc bóng mỏng manh  ánh đèn.
Từ Tĩnh chăm chú  Kỳ Tâm, giọng trầm xuống:
“Vậy… còn ? Nàng  thấy  quen mặt ?”
Kỳ Tâm  nghiêng đầu,   hồi lâu. Đôi mắt nàng lóe lên một tia mờ mịt, như đang cố lục lọi ký ức   bụi phủ:
“… Có một chút quen thuộc.    nhớ …  gặp ở .”