Tĩnh Nguyệt - Chương 41 - Kính Hoa Thủy Nguyệt (18)
Cập nhật lúc: 2025-10-04 16:41:36
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từ Tĩnh thong thả rót cho nàng. Khi nước mờ mờ bốc lên, nàng mới nhận ngón tay đang quấn băng trắng.
Nàng khựng , giọng nhỏ :
“Ngón tay hôm qua kẹp cửa… còn đau ?”
Hắn thoáng sửng sốt, khẽ cong môi, lắc đầu:
“Không .”
Tư Nguyệt cúi mặt. Nàng vốn định dừng ở đó, nhưng lời tự trượt từ miệng:
“Còn Nhược Thần Tán… phát tác cùng ?”
Nụ của Từ Tĩnh chậm rãi biến mất.
Hắn cụp mắt, nhớ lúc đó, tình cảnh t.h.ả.m liệt đến mức quạt giấy xanh gần như rách bươm.
Hắn đặt chén xuống, sống lưng ngay thẳng, cất giọng trầm :
“Ta việc cho Thành vương, trọng dụng. Người ban cho Ngọc Trấn Hồn. Vật thể áp chế độc, giữ cho thần trí tỉnh táo.”
Tư Nguyệt ngẩng đầu , đôi mắt nghiêm :
“Ngọc Trấn Hồn là chí bảo. Một kẻ mới gia nhập quan trường như ngươi… ban cho? Cái giá trả… là gì?”
Ngoài cửa sổ, gió cát lùa qua khe hở, ánh sáng chiều nghiêng đổ gương mặt . Từ Tĩnh cụp mắt, ngón tay gõ khẽ lên thành bàn, thong thả lắc đầu:
“Không gì đáng kể.”
Giọng bình thản như mặt nước, nhưng kín bưng, để nàng chỗ bước .
Tư Nguyệt lặng . Một thoáng hẫng hụt thoáng qua, như lớp sương mù mờ mịt ngăn cách.
...
Từ Tĩnh thong thả gắp một miếng cá bỏ bát Tư Nguyệt, khóe môi khẽ cong:
“Giống món từng ở Nguyệt Ảnh Lâu… nàng chắc sẽ thích.”
Tư Nguyệt ngẩn . Ở nơi gió cát khô cằn , cá? mùi thơm dịu dàng quả thực quen thuộc, khiến lòng nàng thoáng mềm .
Một lát , Từ Tĩnh đặt đũa xuống, ánh mắt nghiêm :
“Tư Nguyệt, nàng từng qua Lý tướng quân? Cố phò mã của Quận chúa Quỳnh Hoa, từng trấn thủ Tây Ải.”
Tư Nguyệt khẽ lắc đầu.
Hắn tiếp lời, giọng đều đều, nhưng mang theo nét thâm trầm:
“Ngày , Quận chúa mặt nữ quyến kinh thành, mang tiếp tế tới đây. Chính ở Tây Ải, nàng và Lý tướng quân gặp . Sau đó hai thành , tình cảm nồng hậu.
chẳng bao lâu, Quận chúa một hồi kinh.
Lý tướng quân vẫn ở , ngã xuống nơi sa trường. Đến nay, phủ của ngài niêm phong mười mấy năm, ngay cả cũng thể xin lệnh tiến .”
Trong mắt ánh lên tia nghiêm nghị:
“Chỉ còn cách… nhờ nàng. Tư Nguyệt, hãy dùng linh khí hộ , ẩn mà . Có lẽ trong đó còn ẩn giấu manh mối về chuyện yêu vật .”
Tư Nguyệt im lặng một thoáng, khẽ gật đầu. Đôi mi dài cụp xuống, giọng nàng nhẹ như gió thoảng:
“Dù , vẫn còn nợ ngươi nhiều nguyện vọng.”
Nhiều đến mức… chẳng thể đếm nổi nữa.
...
Hai lặng lẽ cùng trở về khách điếm.
Hoan Hỉ và Trình Tuyên sẵn, mặt bày la liệt nào là túi vải thêu hoa sa mạc, vòng tay từ hạt cát đỏ, tượng điêu khắc đá sa thạch, còn mấy món ăn lạ: bánh mật nướng khét vàng, thịt thằn lằn xiên que, và một vò rượu ủ trong cát, vị cay hắc.
Từ Tĩnh chỉ khẽ gật đầu chào cáo lui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-nguyet/chuong-41-kinh-hoa-thuy-nguyet-18.html.]
Trình Tuyên theo bóng lưng , mày nhíu nhẹ, nhỏ giọng hỏi Hoan Hỉ:
“Không … cứ cảm thấy vị chút địch ý.”
Hoan Hỉ chống cằm, thở dài, giọng nửa đùa nửa thật:
“Có khi là tại… gương mặt ngươi thấy ngứa mắt chăng.”
Trình Tuyên há hốc, định phản bác, nhưng Hoan Hỉ dậy, lảng buồn giải thích thêm.
Tư Nguyệt khẽ :
“Tối nay, và Hoan Hỉ phủ Tướng quân một chuyến.”
…
Đêm xuống, phủ Tướng quân lặng im trong lớp bụi dày phủ. Thế nhưng từng toán lính vẫn canh gác nghiêm cẩn ở ngoài, như thể nơi đây là một phủ của một nhân vật quan trọng đương triều.
Hành lang tối mờ, rèm trướng mục nát treo lủng lẳng.
Phòng ngủ vẫn còn treo vài xiêm y quận chúa từng dùng, nay rách nát vì mối mọt, song bàn trang điểm vẫn đặt gọn gàng hộp trang sức cũ, bên trong vài món nữ trang ngả màu vẫn còn nguyên vẹn.
Hoan Hỉ quanh, thì thào:
“Dường như Lý tướng quân… vẫn lưu tình cảm với nàng .”
Chia sẻ link thoải mái không cần xin phép, nhưng vui lòng để lại đường link tới bài chia sẻ trong phần comment của truyện nha!
Tư Nguyệt mở mắt âm dương, rò quét khắp gian phòng. Không vết tích yêu khí, chỉ thấy từng luồng linh khí đậm đặc trào dâng lên từ nền gạch.
Hai nàng thử gõ, rốt cuộc tìm một phiến gạch khẽ rung.
“Có mật thất.” – Tư Nguyệt khẽ .
Hoan Hỉ khôi phục chân , đôi cánh đại bàng vung mạnh, gõ nứt nền gạch, để lộ một lối hầm sâu hun hút.
Trong hầm tối, bụi dày nghẹt thở, mùi ẩm mốc lâu năm bám dính khắp đá tường. Họ mò đến cuối, sững .
Một bộ long bào đặt ngay ngắn bệ, từng đường kim tuyến vàng vẫn sáng lấp lánh, như mới rời tay thợ kim chỉ. Linh khí dâng tràn từ nó, cuộn quanh gian.
“Ra là do vật …” – Tư Nguyệt lẩm bẩm, kinh ngạc. “Lý tướng quân… ý đồ tạo phản ư? Không là thủ hạ của Thành Vương ? Nếu thì…”
Bên cạnh, một hòm gỗ cũ. Bên trong là thư từ năm xưa.
Nàng run tay mở , qua.
“- Tấn An sắp cử hành hôn lễ cùng vị hôn thê từ nhà họ Tống…”
Nét chữ đó run rẩy, tựa như trong tuyệt vọng:
“… chắc còn ngăn Quận chúa… hãy nhắn Tấn An, bảo nhà họ Tống chú ý. Ta xin tạ tội… mau mang Tống Thanh Dung rời khỏi Kính Dương.”
Bút tích dừng tại đây.
Tư Nguyệt c.h.ế.t lặng, lòng chấn động. Cái tên quen thuộc như sét đ.á.n.h ngang tai.
Thanh Dung - chính là tên mẫu nàng.
...
Hai nàng thoát khỏi phủ Tướng quân, gió đêm sa mạc rát lạnh quất lên mặt, nhưng trong lòng càng lạnh hơn.
Hoan Hỉ thả bước thật chậm, giọng trầm xuống:
“Trong thư còn nhắc tới Quách Khôn. Dường như hiện tại… sắp tái giá với Quận chúa.”
Tư Nguyệt khựng , hít sâu một , đáp lời:
“Hoan Hỉ, Tấn An, kẻ diệt cả nhà họ Chu của Chu Mục Thanh… là vị hôn phu của mẫu ? Nếu … tại bắt tay với Quách Khôn chứ?”
Ngón tay nàng siết chặt vạt áo, khớp xương trắng bệch, giận dữ kìm nén đến run rẩy.
“Mẫu … khi mất tích…” Tư Nguyệt cúi đầu, “ là… Quách Khôn giam . tuyên cáo ngoài, rằng chính thê mất lâu…”
Hoan Hỉ nghiêng mặt sang nàng, nhưng cuối cùng chỉ khẽ thở dài, đáp.