Tĩnh Nguyệt - Chương 46 - Kính Hoa Thủy Nguyệt (23)

Cập nhật lúc: 2025-10-04 17:12:35
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dã Tử chỉ mẫu . Dã Tử còn để tâm.

 

Trời chiều tạnh mưa; lá còn oằn nước, từng hạt long lanh chảy dọc theo cành, phản chiếu một dải hoàng hôn hồng nhạt như phấn. Không khí mát dịu, hương sen thoảng theo gió lẫn mùi đất mới ấm, khí tan như một giấc mơ.

Cậu bé nép cây, hình vươn dài để quan sát.

Tư Nguyệt bước bờ ao, khăn áo nhẹ chạm vai, mắt nàng như đang thu nhặt từng bông sen.

Nàng khẽ nâng váy, bước tới gần hơn. Một viên đá trơn chân nàng, bọt nước vàng loang, và bỗng một tiếng rột – chân nàng trượt xuống.

Cậu thấy dáng mất thăng bằng, tay vẫy, miệng há một tiếng nhỏ, khuôn mặt nàng nhăn vì đau. Nước mắt ứ , giọt rơi lẫn mưa rải, và dần dần, tiếng nức nở ấm ức bật lên.

Cậu lao , nhưng như gì chặn bước chân .

Giữa lúc bối rối, một bóng lao tới giữa mưa và sen. Dã Tử quỳ xuống cạnh Tư Nguyệt, nhanh nhẹn xắn váy cho nàng, giọng lo lắng tận đáy lòng:

“Muội chứ? Chân… đau lắm ?”

Tư Nguyệt gật đầu, môi run run. Hắn chẳng do dự, cúi xuống, vòng tay qua lưng nàng, nhấc bổng lên như nhấc một thứ dễ vỡ. Cậu thấy tia nước còn đọng tóc , thấy cả những sợi tóc dán ướt lên trán .

 

Dã Tử đặt nàng lên lưng, bước qua bùn đất; những bước chân vững như đặt đá giữa đường lầy.

Tư Nguyệt thì thầm tai , giọng nhỏ như rót mật:

“Dã Tử… Trình thiếu phụ… là mẫu ?”

Bước chân khựng . Ánh mắt thoáng nhạt, khan một tiếng:

“Đã bảo , tên là Trình Tuyên!” — lời như kéo , bẻ sang một giọng thấp hơn: “Không. đừng nhắc tới đó, Tư Tư .”

“Mà thôi, gọi Dã Tử cũng .” xốc nàng lưng, “Tư Tư ngủ ?”

Nhịp thở đều của Tư Nguyệt và ấm của nàng lan tỏa lưng, vai áo vẫn còn ướt nước mắt của nàng, thiếu niên Dã Tử bật khẽ khàng.

Từng bước vững chãi của đặt lên con đường đất, hình bóng họ khăng khít tách rời.

Như thể... cả đời đều sẽ như .

Rồi một ngày, mẫu trở về bên , gió thổi tung mái tóc rối, mắt ngân lệ, bà run run nắm tay Dã Tử:

“Tuyên con, mau theo mẫu , sẽ an hơn nơi .”

Bạch tiểu thiếu gia c.h.ế.t lặng.

Chia sẻ link thoải mái không cần xin phép, nhưng vui lòng để lại đường link tới bài chia sẻ trong phần comment của truyện nha!

Mẫu cầu xin, nhưng – mà là kẻ .

Dã Tử ngẩng đầu, đôi mắt lạnh băng:

“Ta . Bà cứ về nhà giàu của bà .”

Mẫu òa , quỳ xuống cầu khẩn, cuối cùng vẫn đành lòng, lảo đảo lưng bỏ .

Dã Tử cứng đờ trong gió, như một bức tượng sắt.

Còn Bạch tiểu thiếu gia, ẩn trong bóng tối, hai tay siết chặt đến bật máu. Nỗi ghen tị và tuyệt vọng nuốt trọn cả cơ thể nhỏ bé.

Tất cả ánh sáng đều dành cho .

Còn , chỉ căn phòng tối tăm, cùng một con tim mục ruỗng trong lồng ngực.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-nguyet/chuong-46-kinh-hoa-thuy-nguyet-23.html.]

...

Ảo cảnh chuyển sắc, gian vặn xoắn, mùi hương gỗ thoang thoảng biến thành mùi bùn ẩm và dòng nước lạnh.

Bạch tiểu thiếu gia thấy - mẫu , phụ nữ từng là nơi duy nhất khao khát tình cảm. bà giờ trói gô, miệng bịt vải, những kẻ hầu hét c.h.ử.i rủa “dâm phụ”, dìm bà xuống sông. Tiếng nước vỡ òa, bọt trắng tung tóe, hình bà quẫy loạn trong tuyệt vọng.

“Không! Mẫu !”

Tiếng hét của xé nát cổ họng, nghẹn thành tiếng rít. Đôi chân run rẩy lao theo, từng bước hụt hẫng như xiềng kéo.

Mẫu bi kéo lên bờ, hình phủ khăn trắng.

Qua màn nước mù sương, bên bờ sông, thấy Dã Tử. Thiếu niên cứng , run rẩy, ánh mắt rối loạn, bàn tay níu chặt lấy vạt áo .

“Huynh… mau cứu mẫu …!”

kịp dứt, một tiếng kêu xé trời - đại bàng yêu lao thẳng xuống Bồ Đề trấn. Bụi cát tung mịt, tiếng la hét vang vọng.

 

Dã Tử đầu, hoảng hốt chạy thục mạng về phía ngọn lửa và máu.

Bóng lưng khuất dần, bỏ tiếng kêu của Bạch thiếu gia vỡ nát trong gió.

Cậu khuỵu xuống, ôm lấy con thỏ gỗ trong tay. Ngón tay yếu ớt run lên, siết chặt món đồ nhỏ xíu như thể nó là tất cả.

 

Rồi, chầm chậm, lê bước theo .

Khi tới nơi, một cảnh tượng đập thẳng mắt -

Trên đất cát tung bụi, Tư Nguyệt nhỏ bé đó, đầy thương tích, tay ôm chặt Dã Tử.

Khuôn mặt thiếu niên nhuốm đầy máu: trán là một vết thương xé toạc, m.á.u đỏ loang khắp nửa gương mặt; phía lưng, một vết m.á.u sẫm nhuộm thành dòng chảy cứng lạnh. Hơi thở dứt.

“Dã Tử…” Nàng khẽ gọi, giọng lạc , ôm lấy thể nặng dần. Giọt lệ nàng rơi xuống gương mặt đầy m.á.u của , ánh hoàng hôn ảm đạm phản chiếu thành một màu đỏ lửa.

Bạch tiểu thiếu gia c.h.ế.t trân. Tim nhói lên một cơn đau dữ dội, như bàn tay bóp nát lồng ngực. Hơi thở đứt quãng, ôm n.g.ự.c ngã quỵ, môi bật một tiếng nấc cuối cùng.

Trong bàn tay bé nhỏ, con thỏ gỗ vẫn còn. Ánh mắt mờ dần, nhưng một ý niệm chói lòa xẹt ngang:

--- Nếu Trình Tuyên, sống một đời rực rỡ như , yêu thương và yêu thương, thì dù ngắn ngủi, cũng cam lòng.

...

Màn sương ký ức dần tan. Không gian lung lay như gương vỡ.

Trong phút giây , bóng dáng Bạch thiếu gia nhoẻn miệng , bình thản sang Tư Nguyệt:

“Ta hiểu … Bảo vệ Tư Tư… ắt là điều hối tiếc nhất trong đời Dã Tử.”

“Sống như .. thật sự.. thoải mái..”

Nụ khép , chấp niệm tan biến. Ánh sáng bùng nổ, con thỏ gỗ rạn vỡ thành tro bụi, tản .

Ảo cảnh biến mất.

 

Trong thực tại, Tư Nguyệt run rẩy, đôi mắt đỏ hoe, thở loạng choạng.

Từ Tĩnh ôm lấy nàng, một tay giữ vai, một tay khẽ vuốt lên tóc nàng, một lời.

Hai đó, giữa căn phòng tĩnh mịch, chỉ nhịp tim run rẩy hòa .

Loading...