Tĩnh Nguyệt - Chương 49 - Mãn Nguyệt Tĩnh Tư (1)
Cập nhật lúc: 2025-10-05 03:32:00
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi hai đặt chân đến Hắc Thạch gia trang, cảnh tượng hoang tàn hiện .
Mái ngói vỡ nát, dây leo chằng chịt bám khắp tường. Trong gian mục nát, gió thổi qua khe gạch phát những tiếng rít như ai oán.
Hầu phủ hẳn thu dọn đám xương tàn từ trận t.h.ả.m sát của Thủy yêu, nhưng đây đó vẫn còn nguyên vệt m.á.u bắn.
Tư Nguyệt dừng bước, đôi mắt nheo . Một luồng linh khí nhàn nhạt vương vất trong khí, mơ hồ mang cảm giác quen thuộc.
Nàng khẽ đặt tay lên tường đá, lắng . Linh khí nơi hề loãng, mà tụ thành từng vòng.
“Đây… là một pháp trận.” – nàng khẽ , giọng trầm xuống.
Họ tiến gian chính. Dưới lớp bụi dày, những trận văn xưa mờ mờ hiện .
“Lúc Thủy yêu sắp g.i.ế.c , pháp trận nơi đây kích hoạt, mới giữ một mạng.” Từ Tĩnh nhỏ giọng.
“Là trận pháp tụ linh. thứ đặc biệt quá… Có lẽ, nhờ mới thể hồi phục linh khí nhanh đến thế.” – Tư Nguyệt khẳng định. “Họ tạo trận pháp mạnh mẽ thế để gì nhỉ?”
Hai tìm thấy một lối ngầm. Phiến đá lớn đẩy sang một bên, để lộ bậc thang tối đen hun hút dẫn xuống.
Càng xuống, khí càng lạnh, thở hóa thành sương trắng. Tiếng giọt nước từ vòm đá rơi xuống, vang vọng từng hồi.
Lại một pháp trận bày .
Tư Nguyệt cau mày, gọi Huyền Không cầm.
Lạ lùng , tiếng đàn dứt, pháp trận thực sự mở , giống như chỉ chờ để nghênh đón họ.
Cuối cùng, họ tới một gian mật thất. Trên bàn đá phủ bụi, những quyển ghi chép dày cộp im lìm.
Tư Nguyệt lật . Nét chữ run rẩy nhưng vẫn rõ ràng: quận chúa Quỳnh Hoa từng ép Tống gia dùng d.ư.ợ.c vật chế tạo yêu, bằng cách gieo ảo giác, chấp niệm để con hóa yêu. yêu vật yếu ớt, dễ bạo phát.
Để khắc phục, họ tạo Nhược Thần Tán: thứ t.h.u.ố.c thể giữ thể nguyên vẹn, chữa lành nhanh chóng. Song chế luyện thứ cực kỳ khó.
Chia sẻ link thoải mái không cần xin phép, nhưng vui lòng để lại đường link tới bài chia sẻ trong phần comment của truyện nha!
Để Nhược Thần Tán, cần tới “yêu đan” – chính là “hình” của yêu ngâm luyện trong linh khí. Và điểm chí mạng là Nhược Thần Tán sẽ dần bào mòn tinh thần, khiến thần trí tan rã. Vì thế, cùng nó bỏ khỏi kế hoạch.
“Vậy , những điều sư phụ cho đều đúng…” Tư Nguyệt lẩm bẩm.
Lật tiếp, nàng khựng .
Trên trang giấy ố vàng, ghi rõ một cái tên - Tống Thanh Dung.
Mắt Tư Nguyệt chợt mở lớn. Ngón tay nàng dừng dòng chữ, tim nhói lên.
“Tống Thanh Dung: giỏi y dược, tinh thông cổ cầm. Cây đàn từ gỗ t.h.u.ố.c của nàng thể khống chế yêu khí.”
Ánh sáng đèn dầu phản chiếu trong đôi mắt Tư Nguyệt, lay động giữa đau thương và chấn động. Trong cõi lòng nàng, ký ức mơ hồ về bóng dáng mẫu cầm đàn ngân vang, từng khúc nhạc dịu dàng như gió hạ lướt qua hồ sen, bỗng ùa về. Nàng lặng hồi lâu, chẳng thốt nên lời.
Bỗng dưng, mặt đất chân rung chuyển dữ dội. Tường đá mục nát kêu răng rắc, bụi đá rơi lả tả xuống mái tóc hai .
Tư Nguyệt và Từ Tĩnh giật ngẩng lên. Cửa mật thất bật tung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-nguyet/chuong-49-man-nguyet-tinh-tu-1.html.]
Bên ngoài, trong ánh sáng chập choạng, Quách Khôn hiện , khoác áo choàng đen, thở lạnh lẽo như bóng dáng của cái chết. Bên cạnh là một kẻ mặc áo choàng trắng, nửa gương mặt hủy, chỉ còn hốc mắt lạnh lùng, vẻ mặt dữ tợn quái dị.
Quách Khôn bật âm hiểm, tiếng vang vọng trong gian như kim loại chạm đá:
“Quả nhiên… đoán sai. Tư Nguyệt, ngươi sớm muộn cũng sẽ về Tống gia. Tấn An, ngươi hiểu Thanh Dung và con gái nàng bằng .”
Ngay đó, tiếng bước chân rầm rập dội đến. Một đám binh sĩ vũ trang chỉnh tề từ bốn phía ùa , giáo mác sáng loáng, vây kín cả hai.
Ánh gươm chớp loang loáng như ánh sấm.
Tấn An, kẻ hủy dung , cất giọng lạnh như băng:
“Chỉ cần bắt sống Tư Nguyệt là .”
Trong khoảnh khắc, hỗn chiến bùng nổ.
Âm thanh vang lên, tiếng đàn Tư Nguyệt gảy xuống sắc như dao, từng sợi âm vung thành lưỡi kiếm, c.h.é.m rách màn đêm. Nàng thẳng lưng, đôi mắt sáng rực, ngón tay lướt dây đàn như vẽ một bức tranh huyết lệ.
Cùng lúc đó, quạt pháp khí trong tay Từ Tĩnh mở rộng, gió lạnh cuồn cuộn, mang theo ánh bạc quét ngang đội ngũ binh sĩ. Bọn chúng đ.á.n.h bật , m.á.u văng nền đá, tiếng kêu la vang vọng.
Ban đầu, hai vẫn còn chiếm thế thượng phong. dần dần, vòng vây càng lúc càng siết chặt. Tiếng đàn bắt đầu run rẩy sức ép, đầu ngón tay nàng bật máu, cánh quạt trong tay Từ Tĩnh cũng hãm bởi từng đợt linh khí đen tối như sắt nung.
Quách Khôn ngẩng đầu, đôi mắt đỏ quạch. Hắn giơ tay, linh khí hắc ám bùng phát, kết thành một tấm lưới u ám giăng ngang bầu trời.
Rồi, từ trong tay áo, tung một nắm bột xương trắng xóa, tản mạn như tro tàn.
Hắn lạnh, từng chữ rít như xé ruột gan:
“Tư Nguyệt… ngươi kiểu gì cũng khuất phục. Đây chính là xương cốt phụ mẫu ngươi. Huyết thống sẽ áp chế ngươi, khiến ngươi chẳng thể nào thoát.”
Trong khoảnh khắc, Tư Nguyệt khựng . Đôi mắt nàng mở lớn, tràn đầy kinh hoàng. Hình ảnh phụ mẫu năm xưa chợt hiện về, hòa cùng mùi tro lạnh ngột ngạt.
“Ngươi… ngươi đào mộ cha …”
Tiếng kêu bi thương của nàng vỡ òa, đau đớn đến mức như x.é to.ạc cả gian. Nỗi phẫn hận biến thành cơn sóng dữ, nhưng nàng kịp phản kháng thì trận pháp đen siết chặt. Từng sợi dây linh khí trói ghì lấy thể nàng, xiết chặt đến mức nàng bật thét một tiếng t.h.ả.m thiết, ngất lịm.
Quách Khôn và đồng bọn , ánh mắt lóe lên vẻ thỏa mãn. Chúng đạt mục đích, liền lui . Binh lính theo như bóng ma, chỉ để mùi m.á.u tanh ngập gian.
Chúng còn định kết liễu Từ Tĩnh, nhưng đúng lúc , tiếng kèn xé gió nổi lên, binh mã Hầu phủ tràn tới. Ánh đuốc sáng rực, gươm giáo loang loáng. Quách Khôn híp mắt, hừ lạnh một tiếng lập tức rút lui.
Từ Tĩnh lảo đảo dậy, cố lao về phía bóng đang áp giải .
“Tư Nguyệt!” – Hắn gào khản cả cổ.
ngay khoảnh khắc , nàng bỗng hé mắt, đôi môi khẽ mấp máy như . Bàn tay nàng vươn nhẹ, linh khí như bùng nổ từ quạt giấy trong tay .
Quạt sáng bừng, hóa thành một lồng linh khí trong suốt, giam chặt Từ Tĩnh bên trong.
“Tư Nguyệt! Không!” – đập mạnh lên lớp linh khí, m.á.u trong n.g.ự.c sôi trào, từng tiếng hét vỡ vụn trong cổ họng.
Bên ngoài, bóng dáng nàng dần khuất giữa vòng vây, để cho chỉ còn tiếng gió rít lạnh, và gian vắng lặng như tan nát.