Trong Hầu phủ, tin Quận chúa Quỳnh Hoa chính thức phản nghịch như ngọn gió độc quét qua, khiến khắp triều đình căng thẳng đến ngạt thở. Từ Tĩnh trở về lập tức Thành vương triệu kiến. Chu Mục Thanh bên cạnh, khẽ đặt tay an ủi:
“Chuyện của Tư Nguyệt, cứ giao cho . Ta còn một món nợ m.á.u với Tấn An, tính sổ một thể.”
Từ Tĩnh là mắt xích then chốt trong thế cục rối ren, thể rời , chỉ đành dặn Hoan Hỉ mau chóng liên hệ Địa Tiên và Hương Quân. Hoan Hỉ nghiêng đầu, dường như hiểu, nhưng vẫn vỗ cánh bay .
Trong mật thất tối ẩm, từng giọt nước từ vòm đá nhỏ xuống, gõ lặng lẽ.
Tư Nguyệt mở mắt, chỉ thấy tay chân xiềng xích trói bằng yêu mị, sắt lạnh như băng xiết chặt da thịt, m.á.u rịn , hòa cùng thở dồn dập. Mái tóc xõa rối, khuôn mặt nhợt nhạt ánh đèn dầu leo lét càng thêm thê thảm.
Cửa gỗ rít lên, Quách Khôn bước . Ánh sáng chập chờn hắt lên gương mặt , nửa như , nửa như quỷ. Đôi mắt đỏ ngầu, thở loạng choạng như kẻ ngấm thuốc, mê man tỉnh táo.
“Chào mừng… con gái , Tư Nguyệt.”
Hắn lên khò khè, “Ta con hiểu lầm tình cảm của phụ mẫu…”
Tiếng đàn ông vang lên như một ác mộng vọng về.
Tuổi thơ nhà họ Quách đè nặng kỳ vọng, roi vọt, thúc ép đến chai sạn cả tâm hồn.
Cho đến khi đầu thấy Thanh Dung đàn bên cửa sổ, áo trắng tung bay, tiếng cổ cầm thong dong như gió xuân. Nét thong dong với như ánh sáng chiếu bóng tối ngột ngạt, khiến ngưỡng vọng điên cuồng chiếm đoạt.
“Ta hiểu… tại thể sống tự do như … cho nên chỉ nàng là của .” – Hắn thì thào, khàn, lộ rõ d.ụ.c vọng u ám.
Giọng chuyển sang điên dại:
“Ta… gài bẫy Tấn An, vị hôn phu của nàng lúc , tưởng c.h.ế.t sông chứ.
Ta còn hợp mưu cùng Quỳnh Hoa, g.i.ế.c cả nhà họ Tống. Nếu … Thanh Dung chỗ dựa, chắc chắn sẽ rời khỏi ! mà… Tống gia diệt, Tàng Kiều Các xây cho nàng xong… Tại nàng bỏ trốn với tên thợ mộc chứ?”
Nước mắt tràn gương mặt , nhưng khóe môi vẫn kéo lên nụ méo mó:
“Rõ ràng trao nàng tất cả, trân châu bảo vật, gấm vóc xa hoa… vì … vì vẫn đổi một nụ của nàng? Ta tìm nàng khắp trời nam đất bắc… Sau mới , Chu gia ủy thác, che giấu nàng khỏi .”
“Thanh Dung,” khào khào gọi tên, “Nàng chỉ thể yêu mới đúng!”
Tư Nguyệt im lặng , cất giọng lạnh lẽo:
“Tại ?”
Quách Khôn sững , đôi mắt như đứa trẻ lạc lối.
Chia sẻ link thoải mái không cần xin phép, nhưng vui lòng để lại đường link tới bài chia sẻ trong phần comment của truyện nha!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-nguyet/chuong-50-man-nguyet-tinh-tu-2.html.]
“Vì yêu nàng… hy sinh nhiều đến …”
Nàng bật , nhưng nụ sắc lạnh như băng giá:
“Ngu ngốc. Nguyện vọng của ngươi là mệnh lệnh, còn nguyện vọng của nàng thì đáng một xu?.” Tư Nguyệt lạnh lùng, "Gọi thứ ích kỷ bệnh hoạn là 'yêu', thật đúng là bẩn thỉu."
Tiếng gầm của nàng vang vọng trong mật thất, khiến run rẩy.
Hắn đột nhiên ôm đầu, , lẩm bẩm hỗn loạn:
“Không… thể nào… đó nàng trở về mà… nàng sinh con cho … chính ngươi, chính ngươi là con gái , thể là đứa con của tên thợ mộc hèn kém …”
Tư Nguyệt gằn giọng, ánh mắt như thiêu rụi :
“Ngươi rõ ràng ! Khi mẫu m.a.n.g t.h.a.i , phụ mẫu thành hai năm . Chính vì ngươi mới dùng cốt tro phụ để khống chế ! Ngươi đừng tự dối gạt bản nữa.”
Quách Khôn ngẩn , đó bật , tiếng vang vọng như tiếng xiềng xích chạm :
“Dù thế nào… cũng tìm cách. Ta sẽ chế tạo Thanh Dung từ ngươi… một Thanh Dung chỉ , , chỉ yêu …”
Ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo, , bỗng nhiên trầm giọng, nhắc tới Quỳnh Hoa:
“Nàng cũng chế tạo một Lý tướng quân trung thành tuyệt đối, chỉ lời nàng mà phản Thành vương. nàng sẽ bao giờ … bởi Lý tướng quân để hậu duệ cho nàng. Dù nàng tìm bao nhiêu nam nhân vật dẫn cũng thôi!”
Hắn bước lảo đảo, nhưng giọng dịu xuống như đang vẽ một giấc mơ:
“Dù thế nào… Thanh Dung cũng sẽ trở . Khi , nàng ủy khuất . Quỳnh Hoa thế lực cường đại, chắc chắn vị trí chính thê, lên ngôi, nàng tất thành Hoàng Hậu. Còn Thanh Dung… chỉ cần an phận quý phi, ngày ngày trong viện gảy đàn chờ đến sủng ái… chẳng thật ?”
Ánh mắt long lanh như say men hoang tưởng.
Trong xích sắt lạnh lẽo, Tư Nguyệt lặng , mà dày như cuộn trào. Mỗi lời thốt đều ghê tởm tựa như nuốt trùng giun sống sột soạt trong cổ họng, khiến nàng suýt nôn oẹ. sợi xiềng trói yêu c.ắ.n sâu da thịt, nàng chỉ thể nhẫn nhục chịu đựng, kìm nén ánh lửa hận đáy mắt.
Quách Khôn xổm xuống mặt nàng, nụ vặn vẹo:
“Ngươi hai viên yêu đan trong cơ thể. Chỉ cần luyện hóa một viên, rạch tim ngươi , nhét … thì ba hồn ngươi đều nhuộm m.á.u của , mang chấp niệm của yêu, cùng dòng m.á.u của Thanh Dung. Khi , ngươi sẽ trở thành tạo vật của … tùy ý nhào nặn.”
Hắn ngửa mặt lớn, tiếng vang vọng như tiếng xiềng sắt cào rít. Trong cơn cuồng loạn, còn bật thốt:
“Ta còn cảm ơn Tấn An nữa. Nếu ý tưởng hồi sinh Thanh Dung của , chẳng ngộ cách !”
Nói đoạn, dài bỏ , để nàng một trong ngục thất tối tăm, mùi m.á.u tanh và rỉ sắt ám chặt khí.