Tĩnh Nguyệt - Chương 55 - Mãn Nguyệt Tĩnh Tư (7)
Cập nhật lúc: 2025-10-05 15:32:34
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nàng thấy chính ngày , Quách Khôn mặc áo trùm đen kéo lê khỏi sân viện, thể mềm nhũn, m.á.u chảy ướt gò má, rỉ từ nơi khóe mắt và tai, hòa lẫn cùng cơn mưa lất phất.
Phụ nàng sát hại, bất động ngoài sân nhà.
Một tiếng thét xé tan - Dã Tử lao tới, ánh mắt đỏ ngầu như dã thú, liều mạng tấn công kẻ nọ.
Một cái phất tay, đất đá từ bốn phía ào ạt bay tới, quật mạnh Dã Tử. Máu trào nơi khóe môi, ngã quỵ, gắng gượng đến nỗi run rẩy.
Mặt đất bất chợt chấn động, rung chuyển dữ dội.
Trong khoảnh khắc kẻ mất thăng bằng, bóng từ bốn phương xông đến, khiến phân tâm.
Nhân lúc , Dã Tử lảo đảo ôm lấy Tư Nguyệt, kéo nàng căn nhà đang gỗ rung lên từng hồi, tránh khỏi tầm tay kẻ áo đen .
Trời đất như sụp đổ. Từ phía xa, khói đỏ cuồn cuộn bốc lên, vệt ngang cả bầu trời. Tiếng kêu ghê rợn vang vọng - đại bàng yêu một nữa xuất hiện.
“Ầm- ” Mái nhà gỗ rạn vỡ, xà ngang đổ ập xuống.
Trong khoảnh khắc sinh tử, chống cả hai tay, hình đầy vết thương chặn lấy tất cả, mái tóc xõa tung, cơ thể rắn rỏi che chở thiếu nữ yếu ớt đang bất tỉnh phía .
Hơi thở nàng mỏng manh như sắp tắt.
Dã Tử run giọng, khóe môi nở nụ chua xót, cúi xuống nàng:
“Tư Tư… … buông xuôi… sống.”
Mỗi lời gắng gượng thốt đều hòa cùng m.á.u từ trán nhỏ xuống cổ nàng, nóng rát như khắc lên dấu ấn.
“Xin … tay … thể lau m.á.u mặt… cho …”
Tiếng thì thầm mơ hồ mà đau đớn.
Tư Nguyệt cảm nhận mỗi tiếng nhịp tim hỗn loạn. Nàng từng lời , nhưng tâm trí như giam cầm trong cơ thể, để cho nàng tỉnh .
Dã Tử, hứa với mà…
Hắn vẫn mỉm , thở mong manh:
“… Xin … thể cõng … ngắm hoa sen nữa…”
Tiếng thở yếu ớt dần… tắt hẳn.
Nàng bỗng bừng tỉnh, con mắt thương mở trừng một màu đỏ quái dị.
Mắt nhắm , m.á.u đỏ loang gương mặt thiếu niên.
Thân thể rắn rỏi, vẫn vững chãi chặn xà gỗ gãy đôi, và mái nhà đổ sụp.
Mái tóc lòa xòa rủ xuống, chạm bờ môi nàng.
Nàng run run chạm tay lên gương mặt .
Cơ thể bất động bỗng nhiên gục xuống, ngã lòng nàng.
“Aaaaa -“
Tư Nguyệt thét lên một tiếng, ôm lấy cơ thể thiếu niên hẵng còn ấm.
...
Nàng đưa rời khỏi đống đổ nát như thế nào.
Tư Nguyệt thất thểu cõng tới cây đại thụ vẫn thường ngủ, chờ nàng đến tìm mỗi chiều.
Mỗi bước, nàng đều thì thầm:
“Dã Tử… tại … nhẹ bẫng thế …”
Rồi tự đáp, giọng nghẹn ngào:
“À… vì thanh đinh xà nhà… xuyên qua lưng … m.á.u chảy hết …”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-nguyet/chuong-55-man-nguyet-tinh-tu-7.html.]
Nước mắt chan hòa, nàng quỵ xuống.
Thân thể Dã Tử lăn khỏi lưng Tư Nguyệt, yên bên cạnh nàng, gương mặt nhuộm m.á.u như đang ngủ.
Một thoáng tĩnh lặng kéo dài vô tận, cho đến khi gốc đại thụ rung lên khe khẽ.
Những cành lá xòe , dịu dàng quấn lấy cơ thể , từ từ kéo , hòa nhập với cây.
“Không! Không !”
Tư Nguyệt gào thét, tay nàng rướm m.á.u cố giữ lấy, nhưng vô lực.
Gương mặt chìm dần lớp vỏ thô ráp, cho đến khi biến mất .
“Trả Dã Tử cho … trả cho …”
Tiếng tan trong gió đêm, hòa cùng hương gỗ, mưa bụi và đất ẩm, khiến cả thế gian mắt nàng nhòe trong mịt mùng tang thương.
...
Cầm sư bước đến với nàng trong đống đổ nát, ánh mắt như soi thấu tâm can.
Nàng ghé miệng, thì thầm với Tư Nguyệt.
Tư Nguyệt mà như kẻ mộng du.
Nàng nhớ đôi tay cha, nhớ mùi gỗ mới xẻ còn hăng nồng, nhớ từng thanh đinh, từng mặt bàn, từng nhát đục chạm…
Tất cả như dẫn lối, để thể yếu ớt của nàng, thể dựng lên tòa Nguyệt Ảnh Lâu bằng gỗ đại thụ nơi Dã Tử tan biến.
Tòa lầu lặng bên thượng nguồn con sông Bồ Đề, xa cách nhân thế, tĩnh mịch như chiếc bóng.
Trong tay nàng còn một đoạn cành, nàng tỉ mẩn mài gọt thành một cây đàn.
Thân đàn tròn đầy ở , thon vút ở , cần đàn ngắn ngủi, ôm trọn vặn trong lòng ngực.
Chỉ một điều, cây đàn dây.
Bi hoan ly hợp, nghẹn trong vô thanh vô tức.
...
Giấc mộng kéo dài cho đến khi tiếng cổ cầm cuối cùng rung lên khẽ khàng, như gió thổi tan linh hồn.
Mỗi nhịp ngân, Nguyệt Ảnh Lâu cũng rung chuyển nhè nhẹ, vách gỗ tựa hồ đồng vọng với nhịp tim nàng.
Chia sẻ link thoải mái không cần xin phép, nhưng vui lòng để lại đường link tới bài chia sẻ trong phần comment của truyện nha!
Rồi một làn khói trong veo bốc lên, nâng thể Tư Nguyệt khỏi sàn gỗ, trong trung mịt mù.
Từ Tĩnh hoảng hốt lao tới, song cầm sư đưa tay ngăn , ánh mắt kiên quyết mà bình tĩnh.
Từng luồng linh khí từ cơ thể Tư Nguyệt dâng trào, nhập từng thớ gỗ, từng vách tường, từng nhành xà của Nguyệt Ảnh Lâu.
Tòa lầu như bừng sáng, chấn động như trong một khúc bi ca, hút lấy yêu lực từ ba viên yêu đan trong thể nàng. Tiếng rít gào của chấp niệm yêu đan vọng , như muôn linh hồn xé rời, cuối cùng tan biến thành tro bụi, thả nàng về với chính .
Khi yêu lực rút gần hết, ánh sáng vụt tắt, tòa lầu mất linh hồn, bỗng trở nên ảm đạm như xác gỗ vô tri.
Giữa màn tối, một bóng hình bước - vẫn là thiếu niên , nụ tươi rói, chiếc răng khểnh lấp lánh như ngày nào, bàn tay khẽ xoa lên mái tóc nàng:
“Tư Tư, đây .”
Nước mắt nàng vỡ òa, nhưng Dã Tử thu nụ rạng rỡ, chỉ còn một nét mỉm dịu dàng, ấm áp đến nao lòng.
“Tư Tư… chỉ mong… một gặp … và bảo hộ .”
Giọng mơ hồ như khói, và hình dần tan biến hư .
“Không - !”
Tư Nguyệt vùng dậy, hai tay vươn về phía , linh khí trong cơ thể dấy lên, cuộn trào như sóng thần.
“Ca! Về nhà với nào!”
Trong khoảnh khắc , tín ngưỡng lực và tàn dư yêu lực trong nàng bùng nổ, xoắn lấy hư ảnh , kéo cơ thể trở về như từ trong mộng bước .