Lục Mị nở một nụ còn khó coi hơn cả : “Em thấy gì hết, thật đó, hai tin em .”
Vẻ mặt Lục Sầm lộ rõ sự thiếu kiên nhẫn, lặp câu hỏi một nữa: “Anh hỏi em gì ở đây?”
“Khách phòng VVIP nhờ em giúp lấy đồ bỏ quên trong xe, em tìm xe của khách vô tình lạc đến đây, thật đó ạ.” Giọng Lục Mị nghẹn ngào, sắp đến nơi.
Trong lòng cô như một ngàn con ngựa chạy loạn, sương khói vạn dặm che mờ mắt, cô chỉ hy vọng lúc mở mắt sẽ phát hiện đây chỉ là ảo giác.
Ai mà ngờ Tập đoàn Lục thị và Tập đoàn Lê thị đối đầu bao nhiêu năm, mà hai đầu hiện tại lén lút qua còn cô bắt gặp. Cô cảm giác sẽ sống bao lâu, thấy ánh mặt trời ngày mai nữa.
Nghĩ đến đây, nước mắt cô liền chảy xuống. Cô mím chặt môi, thậm chí dám thành tiếng.
Cô em họ Lục Mị của Lục Sầm, Lê Sơ Huyền qua, nhưng tìm hiểu kỹ.
Bây giờ xem , cô vẻ vô cùng sợ Lục Sầm.
Lê Sơ Huyền rút một chiếc khăn tay từ trong túi áo của Lục Sầm, đưa cho cô lau nước mắt.
Lục Mị cúi đầu chiếc khăn tay dệt riêng thêu tên tiếng Anh của Lục Sầm, căn bản dám nhận.
Lục Sầm mất hết kiên nhẫn: “Cầm lấy.”
Lục Mị ấm ức nhận lấy một cách hèn nhát, nhưng vẫn dám dùng để lau nước mắt.
Lục Sầm gọi điện cho Sofia, bảo cô xuống lấy mấy cây nến thơm của Lê Sơ Huyền mang lên tầng cao nhất.
Lục Mị dùng mu bàn tay lau khô nước mắt, lí nhí : “Lục tổng, để em giúp mang lên cho.”
Trong nháy mắt, cô biến trở về dáng vẻ của một nhân viên phục vụ chuyên nghiệp.
Lục Sầm từ chối: “Không cần em, em lấy đồ cho khách , nếu tìm thấy xe thì bảo bộ phận trông xe giúp em tra xem ở vị trí nào.”
Lê Sơ Huyền từ trạng thái chột “thôi xong , nhà họ Lục phát hiện ”, chuyển sang tò mò.
Hai bước thang máy, Lê Sơ Huyền hỏi : “Cô em họ của vẻ sợ , gì cô ?”
Lục Sầm thản nhiên như mây bay gió thoảng: “Lúc nhỏ ngáng chân Lục Tiêu, em thấy vài .”
Thấy vài .
Lê Sơ Huyền , cái vận may …
Về chuyện Lục Mị thấy họ ở bên , Lục Sầm cũng hề lo sợ, dường như chắc chắn rằng Lục Mị dám hó hé ngoài.
“Lúc nhỏ em ngáng chân Lục Tiêu mà cũng dám mách lẻo ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-nhu-chim-trang/chuong-77.html.]
Lục Sầm gì.
Trong mắt Lê Sơ Huyền, đó chính là ngầm thừa nhận.
Lê Sơ Huyền với vẻ mặt đầy suy tư, nhà họ Lục xem cũng thú vị thật.
Trong nháy mắt đến Tết Nguyên Đán. Sau kỳ nghỉ ở Tahiti, cả nhà họ Lê trở về Cảng Thành, xuống máy bay vội vã kéo đến sơn trang Lệ Sơn ở phía bắc thành phố để tắm suối nước nóng và mở tiệc.
Vì một cuộc họp khẩn cấp nên Lê Sơ Huyền vẫn còn đang họp ở tòa nhà tập đoàn.
Trong nhóm chat gia đình, tin nhắn nhảy lên mấy chục dòng.
Lê Vụ: [Chị Nguyệt ? Chị Nguyệt ?】
Lê Hi: [Mọi cố tình về đón năm mới cùng em, mà thiếu mỗi em.】
Lê Dục: [Ảnh thịt nướng.jpg]】
Lê Dục: [Ảnh lẩu.jpg]】
Lê Dục: [Ảnh mạt chược ở suối nước nóng.jpg]】
Lê Sơ Huyền đang tăng ca họp đột xuất: ……
Cô cũng mặt lắm chứ, nhưng là đang việc ?
Cuộc họp kết thúc, tài xế đưa cô đến thẳng sơn trang Lệ Sơn.
Bữa tiệc đến hồi cao trào, bên suối nước nóng mở ba bàn mạt chược.
Thím hai cô ngâm đến sắp choáng váng vẫn nỡ dậy đổi chỗ, Lê Dục cứ lưng bà chờ tiếp quản.
Phòng KTV ngoài trời đang gào thét long trời lở đất, Lê Lâm với chất giọng năm tông đủ đang nắm tay bạn gái hát bài “Hoa Hồng Trắng” của Eason.
Dàn thiết trị giá cả triệu bạc cũng cứu nổi giọng hát lạc tông của .
“Dù là ác mộng nhưng vẫn cứ tươi, cam tâm nền, tôn lên sự cao quý của em.”
Cặp đôi nhỏ đắm đuối.
Lê Sơ Huyền: Câu mà cũng đắm đuối !
Lê Hi bên cạnh cô cảm thán: “Chậc chậc, khắp nơi đều là mùi tình yêu chua lòm.”
Lê Sơ Huyền theo ánh mắt của Lê Hi, giàn thịt nướng, một đàn ông cao ráo chân dài đang cúi đầu nướng thịt xiên, còn mặt , Lê Vụ ghế cao xem khen: “A Diễn giỏi thật đó, nướng chín tới luôn.”