Đó là loài mà Viện Nghiên cứu Gene Thực vật của Liên bang,  hàng trăm năm nghiên cứu của vô  nhà khoa học hàng đầu, vẫn  thể tái tạo!
Viện trưởng xúc động đến mức mắt ướt nhòe. Ánh mắt ông dừng  ở bảng giá treo  bó oải hương: 500 tinh tệ.
"Sao  bán rẻ như ?!"
Viện trưởng đột nhiên giận dữ, cảm giác như ngọn lửa trong l*иg n.g.ự.c đang thiêu đốt nội tạng, gầm lên:
"Con nhóc ,     giá trị của nó? Loài oải hương quý giá từ thời kỳ Cổ Lam Tinh , giá trị của nó  thêm một con  vạn phía !"
Hoa Nhàn  bình tĩnh:
"Bán đắt quá thì  ai mua. Tiệm hoa chỉ là kinh doanh nhỏ lẻ."
Viện trưởng: !!!
Thật quá đáng! Làm   thể coi thường giá trị học thuật của nó như thế?
"Cô   hệ gene cổ xưa của bó oải hương  quý giá đến mức nào ? Cô   mùi hương của nó  tác dụng giảm đau, xoa dịu tổn thương tinh thần ?"
 lúc đó, Kim Dực Minh Điệp từ vườn  bay đến.
Cánh cửa  đẩy .
Đôi cánh vàng khẽ vỗ, nó đáp lên vai Hoa Nhàn, đôi mắt vàng lạnh lùng,  hài lòng  viện trưởng.
Một giọng  vang lên trong tâm trí viện trưởng:
【Ồn quá, lão già.】
Viện trưởng giật . Khả năng truyền âm qua tinh thần lực  não bộ như thế , chỉ  các cao thủ cấp 3S trở lên mới  .
Nguyên soái đại nhân rõ ràng  mới tỉnh dậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-te-quan-ly-cua-hang-hoa-lam-linh-thuc-song-lai/chuong-14.html.]
Khoan .
Vừa mới tỉnh dậy?
Viện trưởng hít một  thật sâu – Trong phòng bệnh đặc biệt của khu điều dưỡng  7, Nguyên soái đại nhân vì tổn thương lĩnh vực tinh thần mà  từng ngủ !
Chẳng lẽ... tất cả là nhờ tác dụng của hương oải hương ?
"  mua năm bó."
Viện trưởng kích động, chuẩn  mang  oải hương  về phòng thí nghiệm sinh học của khu 7. Một nhánh sẽ dùng  tiêu bản lát mỏng, hai nhánh để thử nghiệm hương liệu cho bệnh nhân  tổn thương tinh thần, một nhánh để kiểm tra trình tự gene, và nhánh cuối cùng  mẫu gốc.
Hoa Nhàn hỏi: "Cần kết thành giỏ hoa  bó hoa?"
Kể từ khi bắt đầu phương pháp trồng bằng cành giâm, diện tích vườn hoa tăng lên, sản lượng oải hương cũng rõ rệt tăng theo. Mỗi ngày, cô  thể bán   ba, bốn mươi nhánh oải hương.
Meo
Tiệm hoa nhỏ bé  , vắng khách, giờ đây   khách. Một nửa trong  đó là sinh viên trường Đại học Khâm Sơn, những sinh viên mỹ thuật  đây  giúp cô quảng bá trong trường, mỗi ngày   mười sinh viên đến mua hoa; phần còn  là khách vãng lai.
Viện trưởng  Hoa Nhàn cầm kéo bạc, cắt  hai chiếc lá  ngón tay hoa, vô cùng xót xa, lập tức ngừng : "Đừng cắt! Cứ để nguyên như  thôi."
Nếu thực sự là loài cây linh thực từ thời Cổ Lam Tinh, một khi cắt  lá, nó sẽ héo, thật lãng phí.
Đó là tài nguyên nghiên cứu quý giá!
Hoa Nhàn ngẩn : "Không cắt, kết thành bó hoa sẽ  ."
Viện trưởng kiên quyết: "Không, nó  đủ  hảo . Giữ nguyên trạng thái tự nhiên là đủ."
Hoa Nhàn suy nghĩ một chút, quyết định tôn trọng sự lựa chọn của khách,  cắt bỏ lá nữa, chỉ dùng một dải ruy băng màu xanh nhạt buộc thành bó hoa đơn giản.
Viện trưởng  quan tâm đến những cây oải hương ,  thể  hỏi thêm vài câu, chủ động trò chuyện với cô gái trẻ bán hoa: "Thưa cô, những bông hoa , là cô tự trồng ?"
Hoa Nhàn gật đầu.
Viện trưởng kinh ngạc: "Cô gái như , tài năng trong việc trồng cây linh thực,   việc trong một cửa hàng hoa nhỏ thế , quả thật là uổng phí tài năng. Hay là, cô đến  việc tại khu điều dưỡng  7 ,   thể dành riêng cho cô một phòng thí nghiệm nghiên cứu sinh vật cổ, còn  thể bố trí vài trợ lý cho cô."