Trong bán kính năm mươi bước quanh bệnh viện, đều  các trạm xe buýt.
Cục Quản lý Đất đai thành phố Khâm Sơn  ở trung tâm thành phố. Tuyến xe buýt  17 sẽ mất  30 phút để tới đây, và khi con bướm cánh vàng đến nơi, Hoa Nhàn vẫn đang chờ xe.
Hoa Nhàn vẫn ăn mặc đơn giản như thường ngày, áo sơ mi trắng, quần jeans, mái tóc dài  xoăn buộc đuôi ngựa,  trang điểm, vẻ  tự nhiên cùng làn da căng tràn collagen khiến cô trông như một nữ sinh đại học. Vì   vườn và trồng hoa, cô  hiếm khi mặc váy.
Kim Dực Minh Điệp  tự nhiên đậu xuống vai của Hoa Nhàn.
Thu  đôi cánh bướm.
Đang chờ xe, Hoa Nhàn sững sờ,  thấy chú bướm  vai,  khỏi bật :
“Sao   tới đây?”
Kim Dực Minh Điệp nheo đôi mắt vàng kim.
Cô Cổ Lam Tinh lực bằng 0, một  bẩm sinh  khiếm khuyết, mà còn dám  ngoài?
Trên đường mà gặp  một kẻ Cổ Lam Tinh lực cấp F cũng đủ để đánh cô gục ngã. Huống chi, ở những nơi như Cục Quản lý Đất đai thành phố,  là công chức và quan chức địa phương,  thi đậu  những nơi đó  việc, ít nhất cũng  Cổ Lam Tinh lực cấp C.
Lỡ như cô vô tình xung đột với  ở Cục Quản lý Đất đai, thì   ?
Vườn hoa ở hậu viện của cửa hàng Hoa Hạnh Phúc, ai sẽ trông nom?
“Vậy thì cùng  với  nhé.”
Hoa Nhàn dịu dàng  “thú cưng trong nhà” của , biểu cảm như  : “Cậu đúng là bám ,  chẳng còn cách nào với  nữa.”
Kim Dực Minh Điệp: Cô    bằng ánh mắt gì ? Nhìn   nữa xem!
Bản nguyên soái chỉ đang quan tâm một chút đến  khuyết tật mà thôi.
, chỉ  .
Xe buýt tuyến 17 đến.
Hoa Nhàn bước lên xe, dùng vòng tay trí não thanh toán.
Xe buýt trong thế giới liên bang đều  tự động hóa  ,  cần tài xế,  thứ  điều khiển từ trạm tổng. Công dân liên bang cũng   ý thức,  ai nghĩ đến việc trốn vé chỉ 1 tinh tệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-te-quan-ly-cua-hang-hoa-lam-linh-thuc-song-lai/chuong-37-chuong-37.html.]
“2 tinh tệ?”
Hoa Nhàn nhận  xe tự động trừ tiền hai vé,  chút ngạc nhiên.
Cô nghiêng đầu  chú bướm vàng  vai:
“Thì  thú cưng cũng  mua vé .”
Kim Dực Minh Điệp: Khốn kiếp!
Cô dám coi bản nguyên soái là thú cưng?
 là lớn mật! Cô nhất định  nhận  một bài học để    sai lầm đến thế nào.
Hoa Nhàn tìm một chỗ , lấy  một thanh dinh dưỡng để ăn sáng. Ánh mắt cô liếc qua chú bướm vàng, do dự một chút  đưa thanh dinh dưỡng cho nó.
“Ăn .”
Nguyên soái đại nhân quả thực  ăn sáng. Kể từ khi ở  cửa hàng Hoa Hạnh Phúc,  dần khôi phục cảm giác thèm ăn, và ăn  nhiều.
Hắn nhận lấy, chỉ mất hai giây để hút cạn thanh dinh dưỡng.
Hoa Nhàn mỉm :
“Chỉ mang theo một thanh thôi, chắc là  đủ cho . Xuống xe   mua thêm cho nhé.”
Kim Dực Minh Điệp  suy nghĩ.
Chỉ mang theo một thanh?
Hắn lúc  mới nhận , cô gái trồng hoa táo bạo   nhường bữa sáng của  cho .
Meo
Hai mươi phút , xe buýt tuyến 17 đến  cửa Cục Quản lý Đất đai thành phố Tân Sơn. Hoa Nhàn đúng như lời  hứa, mua bữa sáng cho Kim Dực Minh Điệp.
Cổng Cục Quản lý Đất đai  một  bảo vệ chặn cô .
“Cô đến đây  gì?”
Người bảo vệ  mấy  thiện, ánh mắt dò xét  Hoa Nhàn.
“Những nơi như thế    là nơi cô  thể  .”