Bà ôm  gào , kể  kể  những cực khổ nuôi : những ngày khốn khó bà chỉ ngủ 4 tiếng,  3 công việc, xuất huyết  dày cũng  dám nghỉ.
 
"Mẫn Mẫn ,  nghiêm khắc với con vì sợ   con khổ như ."
 
Nghe những lời ,  cảm thấy tội  rơi nước mắt.
 
Lúc đó  nghĩ,  khổ đau của  đều do  gây .
 
 thề sẽ học đến kiệt sức, cố gắng đáp ứng kỳ vọng của bà.
 
 trong đêm khuya tĩnh lặng,  chìm trong đau khổ, chỉ  dùng lưỡi d.a.o cứa  cổ tay để giải tỏa sự dồn nén.
 
Khi , cổ tay  chi chít vết sẹo, nhưng   bảo quan tâm yêu thương  nhất   từng nhận .
 
Lớn lên,  mới  kiểu giáo dục  gọi là "giáo dục nợ đời".
 
Cha  dùng sự hy sinh của họ để trói buộc con cái cả đời, khiến con  sống trong mặc cảm tội .
 
Những đứa trẻ  ám ảnh bởi nợ nần thường kìm nén bản , cam chịu gánh nặng tâm lý nặng nề.
 
Giờ đây,  hiểu rằng nỗi khổ của bà   do , nhưng nỗi khổ của   bắt nguồn từ bà.
 
5
 
Tiếng cãi vã của chúng  thu hút hàng xóm.
 
Cửa  khóa, bà lão Trương nhà bên cùng con dâu xông  kéo  .
 
Mẹ  ôm mặt đỏ ửng,  lóc thảm thiết: "Giết  ! Con đẻ  g.i.ế.c  nó!"
 
 ôm chầm lấy bà Trương, nước mắt tuôn trào: "Mẹ ơi,  đến ! Có một mụ điên  chiếm nhà , còn  lì  giường ! Mau báo cảnh sát ! Mẹ báo cảnh sát nhanh lên!"
 
Bà Trương là hàng xóm lâu năm, hiểu rõ hành vi của   nhất.
 
Hồi nhỏ khi   bắt quỳ nhịn đói, là bà lén đưa bánh cho  ăn.
 
Bà Trương và con dâu   kỳ lạ,  tiếp tục điên loạn: "Mẹ, điện thoại ? Không gọi cảnh sát để mụ già  chạy mất!"
 
Bà Trương nắm c.h.ặ.t t.a.y , giọng dịu dàng nhưng kiên quyết: "Mẫn Mẫn,  bà , bà là bà Trương đây! Người  giường mới là  con."
 
 ngã phịch xuống đất, hoang mang  quanh: “Hơ,  đang ở ?  là ai?"
 
Kết quả bệnh lý và thuốc trong túi vung vãi khắp nơi.
 
Con dâu bà Trương nhặt lên xem, sắc mặt nghiêm trọng: "Đào Mẫn đây là  tâm thần phân liệt ."
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
 
Bà Trương thở dài, như  đoán  kết quả .
 
Bà   an ủi, dịu dàng : "Mẫn Mẫn, cháu  phòng nghỉ ngơi nhé, bà  chuyện với  cháu một chút."
 
 gật đầu, ngoan ngoãn  phòng, khép nhẹ cửa nhưng tai dán sát  trộm.
 
Bà Trương hạ giọng: "Đào Quân, Mẫn Mẫn mắc bệnh , trầm cảm nặng kèm tâm thần phân liệt. Cô  thể ép con bé thêm nữa."
 
Giọng  vẫn the thé: "Nó  thể bệnh gì chứ? Ăn ngon mặc ,    , còn  nhà ở. Trầm cảm là trầm cảm thế nào?  sinh  cái của nợ , ngày tối  lụng kiếm tiền, chẳng dám tiêu xài một xu để dành cho nó, giờ  liệt giường,  mới là  đáng trầm cảm. Nó  tư cách gì mà bệnh! Nó chỉ rảnh quá sinh nông nổi thôi!"
 
Bà Trương  nhịn  nữa, giọng đầy phẫn nộ: "Bao năm nay, Mẫn Mẫn hết lòng chăm sóc cô. Cô còn  hài lòng gì nữa? Chị  thể bớt hành hạ con bé, ít  mấy câu  ?"
 
Mẹ  lạnh: " sinh  và nuôi nấng nó, nó   ơn. Đó là nghĩa vụ của nó!"
 
Bà Trương: "Cô còn  nó trả bằng gì nữa? Lóc xương  cắt thịt để trả?"
 
Mẹ  vẫn  nhượng bộ: "Cha  bảo con cắt thịt lấy xương  gì sai? Con trai con dâu bà    nên ghen tị với  ?"
 
Con dâu bà Trương  chịu nổi, đành kéo bà vội vã rời .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-thuong-cua-me-la-su-xieng-xich/chuong-3.html.]
Đêm đó,   đói meo kêu suốt đêm.
 
Bà tưởng  sẽ  nấu cho bát cơm nóng.
 
Bà mơ !
 
6
 
Hôm ,  như trở  bình thường.
 
Vẫn như  khi, bế bà  vệ sinh, nấu cơm cho bà.
 
Khi đút cơm, bà cố ý sặc, đồ ăn trong miệng phun  vương vãi đầy giường.
 
Vỏ chăn lập tức thấm đẫm nước canh.
 
Ánh mắt bà lộ chút đắc ý khó giấu, giả vờ ngây ngô: "Mẹ lỡ miệng thôi."
 
 lặng lẽ đặt bát xuống, bắt đầu dọn giường.
 
Bà    chỉ đạo: "Vết canh dầu  dùng tay chà mới sạch, nhớ xoa nhiều xà phòng, đừng để  vết dầu nhé."
 
Sợi dây bình tĩnh mong manh trong  cuối cùng đứt phựt.
 
 bế bà lên xe lăn, đẩy  phòng tắm.
 
Sau đó,  lấy cái thau lớn màu đỏ, ném  mặt bà, quăng vỏ chăn .
 
Tiếp theo,  ném cả quần lót của bà, quần áo của   luôn.
 
"Nếu tay bà  cử động , tự  giặt ! Không giặt sạch thì đừng mong  cơm ăn."
 
Bà trợn mắt, giận dữ gào lên: "Đào Mẫn, con điên  ? Con dám bắt  giặt đồ?!"
 
 lạnh lùng  bà, giơ tay định tát: "Mụ già  hét cái gì? Muốn ăn tát ?"
 
Bà sợ hãi co , nước mắt giàn giụa: "Mẫn Mẫn,  là  của con mà! Mẹ liệt ,  con bắt  giặt đồ?"
 
 tát thẳng  mặt bà, lạnh lùng : "Hừ!    bà  vô liêm sỉ như thế !"
 
 cầm cái chày giặt quần áo, vung vài cái trong  khí  đặt lên vai, ánh mắt đầy ác ý  bà.
 
Bà đành cúi xuống, bắt đầu giặt vỏ chăn.
 
Thỉnh thoảng   lệnh: "Dùng lực mạnh lên, chà cho sạch ."
 
Ký ức  về thời cấp ba, đó là chuỗi ngày kinh hoàng.
 
Hồi nội trú, cuối tuần đầu tiên về nhà,  bỏ quần áo mặc cả tuần  máy giặt  phơi.
 
Mẹ đùng đùng nổi điên, giật hết quần áo xuống, ném xuống đất.
 
"Mẹ  cho con dùng máy giặt ? Dùng tay giặt  hết !" Bà ném đống quần áo bẩn cả tuần của bà  mặt , kèm 6 cái quần lót.
 
Từ đó, mỗi cuối tuần trở thành nỗi ám ảnh trong . 
 
Dù là năm cuối cấp, dù đang đau bụng kinh, dù giữa mùa đông tay đầy nứt nẻ,  vẫn  về nhà giặt núi quần áo bằng tay.
 
Suốt 3 năm,   từng chạm  cái máy giặt nhà .
 
Mẹ bảo đó là rèn luyện ý chí, dạy  kỹ năng gia đình.
 
Thực  bà sợ  thoát khỏi sự kiểm soát, dùng cách cực đoan để khẳng định uy quyền.
 
Dùng việc giặt tay như chiếc roi uy hiếp, đóng dấu ấn sâu  tâm trí .