Cũng  rõ,   chỉ là quá thuận buồm xuôi gió, quá cao cao tại thượng.
 
Anh   bao giờ    thứ  , cũng  bao giờ     mất .
 
Cho nên mới  cam tâm, mới cố chấp dây dưa  buông.
 
Nói là yêu thương và quan tâm, thật sự quá rẻ mạt.
 
"Ngày mai em đăng ký kết hôn ."
 
"Chu Cảnh Sâm,  cũng hãy  về phía  ."
 
"Giang Miên!"
 
"Em  thể giận dỗi, cũng  thể đính hôn vì giận dỗi."
 
" kết hôn   chuyện nhỏ, em đừng vì giận dỗi với  mà đánh cược cả đời ..."
 
 đẩy mạnh tay   : "Chu Cảnh Sâm,   quan trọng đến  ."
 
"Anh cũng   còn quan trọng nữa ."
 
  cuối cùng    thật kỹ.
 
"Chu Cảnh Sâm, em sẽ  vì một    còn quan trọng nữa mà đem chuyện cả đời   trò đùa."
 
Hình như đó là  đầu tiên   thấy vẻ mặt như   khuôn mặt Chu Cảnh Sâm.
 
Anh  luôn cao cao tại thượng, thờ ơ và ung dung với  thứ.
 
Cho dù mỗi    lóc  chia tay,   nhiều nhất cũng chỉ nhíu mày, bực bội hút thuốc.
 
 bây giờ    chôn chân tại chỗ, đôi mắt vốn phong lưu đa tình  như   chìm  im lặng.
 
 dù    đau khổ  buồn bã,  đau buồn bao lâu, cũng  còn liên quan gì đến  nữa.
 
Ngày đăng ký kết hôn với Cố Dật An, chúng  cùng  về nhà.
 
Có những chuyện xảy , là nước chảy thành sông,  thuận theo tự nhiên.
 
Các  đều  ủng hộ hôn sự của  và Cố Dật An.
 
Mọi nghi thức, Cố Dật An đều nghiêm túc  theo truyền thống.
 
Chính vì sự coi trọng và quan tâm của  mà hai  mới từ lo lắng bất an ban đầu đến cuối cùng yên tâm chấp nhận.
 
Cũng lúc đó,  mới , năm đó  khi  mất, bố  tái hôn. Việc   thừa kế tài sản thuận lợi như , cũng là nhờ Cố Dật An âm thầm giúp đỡ.
 
Nếu   , năm đó chỉ dựa  hai , e là sẽ  tốn  nhiều công sức.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-y-mien-man/chuong-9.html.]
Trong nhà bật điều hòa  ấm.
 
Lúc Cố Dật An giúp  sấy tóc,   là do chúng   quá gần ,  là gió ấm của điều hòa quá nóng, lưng  bắt đầu đổ mồ hôi, mặt cũng dần đỏ lên.
 
"Cố Dật An, bây giờ   thể  cho em  lý do  chứ?"
 
Anh  tắt máy sấy,  cúi xuống bên tai   : "Đêm tân hôn  sẽ  cho em ."
 
"Cố Dật An!"
 
 trừng mắt   từ trong gương: "Đêm tân hôn , em giờ   hối hận cũng  quá muộn ."
 
"Em còn  hối hận ?"
 
"Nếu   thể cho em một câu trả lời thỏa đáng..."
 
Giọng  càng  càng nhỏ.
 
Bởi vì Cố Dật An  ôm eo  từ phía , cúi đầu hôn lên môi .
 
Nụ hôn ,  giống như những   chỉ là nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước mà bá đạo vô cùng,  thâm sâu đến kinh ngạc.
 
 chỉ cảm thấy  bộ oxy trong cơ thể đều  rút cạn.
 
Đầu lưỡi  tê dại vì nụ hôn cuồng nhiệt, hai chân mềm nhũn đến mức gần như  thể  vững. Cố Dật An bế  đặt lên bàn trang điểm. Anh tách hai chân  , vén những lọn tóc rối tung bên tai. Khi  hôn lên dái tai,    run rẩy. Gáy  nổi da gà, như  điện giật, nhưng    bàn tay to lớn ấm áp của  nắm lấy, áp sát  .
 
"Em  thế nào, Miên Miên?" Anh    hôn lên chỗ nhạy cảm nhất  cổ :
 
"Muốn hủy hôn? Hay  lén bỏ trốn?"
 
 chống hai tay lên n.g.ự.c ,  né tránh nhưng   thể trốn  . Cuối cùng,   cúi xuống hôn lên đôi môi sưng mọng của .
 
"Em còn nhớ    với em rằng     em sợ ?" Anh hỏi.
 
"Nhớ…”  đáp lí nhí nhưng  mở miệng    thừa cơ hôn sâu hơn.   nhịn  nắm chặt lấy áo ngủ  n.g.ự.c ,   run rẩy.
 
"Lần đầu tiên  gặp em, em mới mười sáu tuổi."
 
Mười sáu tuổi, khi đó   vẫn còn sống.  ngây   , bỗng nhiên đỏ hoe mắt. Anh ôm   lòng, nhẹ nhàng vuốt ve lưng .
 
"Lúc đó em  đủ tuổi,  chỉ  thể chờ. Sau đó,  em qua đời, khi đó em vẫn  tròn mười tám tuổi.
 
“Em nhớ, em nhớ  ..."
 
 nức nở: "Trong đám tang của ,  cũng đến. Anh bảo em đừng đau buồn quá, đừng  đến hỏng ."
 
"Sau  dù em  trưởng thành nhưng thời điểm   thích hợp. Miên Miên,  vẫn chỉ  thể chờ."
 
Cố Dật An nâng mặt  lên, lau  từng giọt nước mắt  má.  chợt nhớ , những năm đó,  quả thực thỉnh thoảng  nhắc đến chuyện để   xem mắt.  khi đó,   mới mất ,  còn trẻ,     chút tâm tư nào cho chuyện đó.
 
"Chỉ là   ngờ, em học đại học   thích một  trai khác. Anh  từng  suy nghĩ hèn hạ,  cướp em về.   thấy em hạnh phúc bên  ,   từ bỏ ý định đó. Hai năm tròn, Miên Miên,   bao giờ cảm thấy đau khổ như ."