Tình Yêu Bên giường Bệnh - Chương 1: Bắt đầu từ một chiếc giường bệnh "ung thư giai đoạn cuối"
Cập nhật lúc: 2025-10-26 15:58:10
Lượt xem: 265
Phòng bệnh VIP của Bệnh viện Nhân Ái, mùi t.h.u.ố.c sát trùng nhàn nhạt hòa cùng hương hoa lily từ bình hoa bàn, tạo nên một bầu khí tĩnh lặng đến lạ. Nhậm Xuyên, trong bộ đồ bệnh nhân kẻ sọc xanh trắng rộng thùng thình, đang nhâm nhi tách thảo mộc, ánh mắt lơ đãng cửa sổ nơi ánh nắng ban mai len lỏi qua rèm cửa. Khuôn mặt tái nhợt một cách " chủ đích", tóc tai rối bời, đúng chuẩn một bệnh nhân ung thư dày giai đoạn cuối đang tận hưởng những ngày tháng "cuối cùng" của cuộc đời.
Anh thành công. Thành công rực rỡ! Kế hoạch "giả bệnh ung thư dày giai đoạn cuối" của đ.á.n.h lừa tất cả , đặc biệt là đám cáo già trong công ty và những cô con gái "dụ dỗ" đến quen. Từ nay, còn đau đầu với những cuộc họp kéo dài vô tận những buổi hẹn hò gượng ép. Cuộc sống an nhàn trong bệnh viện, lo nghĩ gì, đúng là thiên đường. Anh thậm chí còn tự mãn nghĩ, "Phù chân di chứng lên dày, tạo thành u ác tính ở dày, giai đoạn cuối" – kịch bản thật sự quá hảo!
Nhậm Xuyên thở phào, một nụ mãn nguyện thoáng qua khóe môi. Anh còn là tổng tài quyền lực của tập đoàn RW nữa, giờ đây chỉ là một bệnh nhân sắp "nghẻo", một "shipper giao đồ ăn còn sống bao lâu nữa" như lời với cô y tá trực ban. Nghe vẻ bi kịch, nhưng thật đang tận hưởng từng khoảnh khắc "buông bỏ".
Cửa phòng bệnh bên cạnh đột nhiên mở , một bóng cao lớn bước . Nhậm Xuyên tò mò liếc . Đó là một đàn ông vóc dáng cân đối, bờ vai rộng và khuôn mặt mang đường nét cổ điển, quyến rũ đến khó tả. Mái tóc đen rủ xuống, che một phần ánh mắt sắc sảo nhưng toát lên vẻ mệt mỏi đặc trưng của bệnh. Anh cũng mặc bộ đồ bệnh nhân giống hệt Nhậm Xuyên, chỉ khác là cổ tay một hình xăm rồng cuộn đầy nghệ thuật, lấp ló ống tay áo.
"Bệnh nhân mới ?" Nhậm Xuyên thầm nghĩ. "Nhìn cũng trai đấy, nhưng chắc cũng cùng cảnh ngộ bệnh tật như ."
Người đàn ông đó lướt qua phòng Nhậm Xuyên, ánh mắt vô tình giao trong một khoảnh khắc. Nhậm Xuyên cảm thấy một chút ấn tượng, vì vẻ ngoài hào nhoáng khí chất tổng tài ẩn giấu, mà vì ánh mắt đó, nó chứa đựng một sự bất cần và một chút... bí ẩn.
Sau mới , đó là Giang Hoàn, tổng tài của tập đoàn Đối Phong, và cũng là "đồng nghiệp" giả bệnh của . Giang Hoàn cũng kém cạnh về độ "sáng tạo" khi tự bịa căn bệnh "chai chân mạn tính lan lên gan tạo thành u mỡ ở gan, giai đoạn cuối". Hai con , hai "bệnh án" điên rồ, vô tình "đụng độ" trong một bệnh viện. Thế giới thật sự quá nhỏ bé, đúng hơn, những "rảnh rỗi sinh nông nổi" như họ duyên gặp đến thế?
Buổi chiều hôm đó, khi Nhậm Xuyên đang tản bộ nhẹ nhàng ở hành lang bệnh viện – một hoạt động "giúp cải thiện sức khỏe" mà các bác sĩ khuyên – thì gặp Giang Hoàn. Giang Hoàn đang máy bán hàng tự động, cau mày chiếc máy nhả gói snack mà mua.
Nhậm Xuyên, với bản năng của một " sắp nghẻo" nhưng thừa thời gian rảnh rỗi, quyết định tay "tương trợ". Anh gõ nhẹ vai Giang Hoàn.
"Này, cần giúp gì ?" Nhậm Xuyên hỏi, giọng khàn khàn, cố gắng tạo vẻ yếu ớt và thiện lành nhất thể. " thấy vẻ gặp rắc rối với cái máy ."
Giang Hoàn , ánh mắt sắc sảo lướt qua Nhậm Xuyên. Một thoáng ngạc nhiên hiện lên trong mắt , lẽ vì thấy Nhậm Xuyên vẻ ngoài khá... yếu đuối.
"Cái máy nuốt tiền của ." Giang Hoàn lạnh lùng , nhưng trong giọng ẩn chứa một chút bất lực. Anh giơ một chiếc thẻ đen lên, " quẹt thẻ mà nó nhả đồ."
Nhậm Xuyên chiếc thẻ đen trong tay Giang Hoàn. Trái tim khẽ giật thon thót. Thẻ đen? Người cũng dùng thẻ đen? Chẳng lẽ... nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ đó. Làm gì chuyện trùng hợp như . Chắc là thẻ giả hoặc là loại thẻ tín dụng bình thường thôi. Anh tự nhắc nhở giữ vững vai diễn "shipper nghèo sắp nghẻo".
"À, cái máy thỉnh thoảng đó." Nhậm Xuyên gượng gạo, "Đôi khi đập nhẹ nó một cái."
Giang Hoàn nhướng mày, gì, chỉ Nhậm Xuyên như thể đang đ.á.n.h giá. Nhậm Xuyên thấy ngượng, liền giơ tay lên, định đập chiếc máy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-yeu-ben-giuong-benh/chuong-1-bat-dau-tu-mot-chiec-giuong-benh-ung-thu-giai-doan-cuoi.html.]
"Để thử xem." Nhậm Xuyên . Anh đập nhẹ cạnh máy. Một tiếng "cạch" nhỏ vang lên, và gói snack khoai tây rơi xuống khay lấy đồ.
"Ồ!" Giang Hoàn bất ngờ. "Cậu giỏi thật."
"À, gì." Nhậm Xuyên khiêm tốn đáp, "Chỉ là... kinh nghiệm sống thôi." Anh thầm nghĩ, Kinh nghiệm sống sót những nhân viên lừa đảo mà lớn chuyện đó chứ.
Giang Hoàn cúi xuống nhặt gói snack, sang Nhậm Xuyên. "Cảm ơn ."
"Không gì." Nhậm Xuyên , "Cậu cũng là bệnh nhân ở đây ? Phòng nào ?"
"Phòng 302." Giang Hoàn trả lời.
"Ồ!" Nhậm Xuyên ngạc nhiên, " ở phòng 301. Chúng là hàng xóm!"
Một tia sáng lóe lên trong mắt Giang Hoàn. "Thật ? Vậy mà để ý."
"Bệnh tật mà." Nhậm Xuyên thở dài một tiếng giả lả, "Ai cũng mệt mỏi, mà để ý ." Anh cố gắng vẻ yếu ớt, đưa tay ôm nhẹ bụng. "... ung thư dày giai đoạn cuối."
Giang Hoàn Nhậm Xuyên, ánh mắt chợt dịu một chút. "... ung thư gan giai đoạn cuối."
Hai . Bốn mắt chạm , và trong khoảnh khắc đó, một sự đồng cảm kỳ lạ nảy nở. Hai con "sắp gần đất xa trời", hai "bệnh nhân giai đoạn cuối" bỗng nhiên tìm thấy giữa bộn bề của bệnh viện. Họ rằng, đây chỉ là khởi đầu cho một chuỗi những tình huống dở dở , nơi những lời dối chồng chất sẽ trở thành sợi dây gắn kết họ với , một cách thể hài hước hơn.
" là Nhậm Xuyên."
"Giang Hoàn."
Hai bàn tay nắm lấy , siết nhẹ. Dù cho cả hai đều đang mang trong một "căn bệnh" giả, nhưng sự chân thành trong khoảnh khắc đó là thật. Họ rằng, "cái c.h.ế.t" giả tạo chính là khởi đầu cho một cuộc sống mới, đầy ắp tình yêu và những tiếng .