Kể từ ngày gặp gỡ định mệnh  máy bán hàng tự động, Nhậm Xuyên và Giang Hoàn chính thức trở thành "đồng bệnh tương liên", một cặp bài trùng kỳ lạ của tầng 3 khu VIP bệnh viện Nhân Ái. Mối quan hệ của họ phát triển nhanh chóng, chủ yếu dựa  sự đồng cảm sâu sắc về "tình trạng sức khỏe" và một niềm tin mãnh liệt rằng đối phương cũng đang cận kề cái c.h.ế.t như .
Buổi sáng hôm , Nhậm Xuyên thức dậy với tâm trạng phấn khởi. Kế hoạch nghỉ dưỡng trong bệnh viện của  đang diễn  vô cùng suôn sẻ. Thậm chí,  còn cảm thấy như  đang tham gia một cuộc thi đóng phim, và  đang dẫn đầu! Hôm nay, lịch trình của  là "tập thể d.ụ.c nhẹ nhàng cho bệnh nhân ung thư  dày giai đoạn cuối",  đó là ăn sáng tại căn-tin.
Khi Nhậm Xuyên bước  căn-tin bệnh viện, một cảnh tượng "chiến trường" bất ngờ đập  mắt . Ở quầy thức ăn, một nhóm  đang tranh giành quyết liệt một món ăn. Và ở trung tâm của cuộc "chiến tranh",  ai khác chính là Giang Hoàn.
Giang Hoàn, với vẻ ngoài bình thường  thể khiến   nhầm lẫn với một tổng tài điềm đạm, giờ đây  đang cầm chặt khay thức ăn, ánh mắt kiên quyết  chằm chằm  một bà cô trung niên đang cố gắng giật lấy miếng thịt bò cuối cùng. "Bệnh nhân ung thư gan giai đoạn cuối"  đang chiến đấu hết  cho bữa ăn của !
"Này bà lão! Bà  lấy ba miếng !" Giang Hoàn gằn giọng, khuôn mặt  đỏ lên vì tức giận. "Miếng  là của ! Bác sĩ bảo  cần bổ sung protein!"
Bà cô trung niên cũng  kém cạnh: "Cậu trai trẻ! Ai bảo  ung thư thì  ưu tiên ăn hết thịt bò của  khác?  cũng là bệnh nhân!"
Nhậm Xuyên  c.h.ế.t lặng. Anh  ngờ một tổng tài danh tiếng như Giang Hoàn   thể vì miếng thịt bò mà tranh giành đến mức .  ,  chợt nghĩ, À, đúng . Người  đang bệnh nặng mà. Bệnh nhân ung thư gan giai đoạn cuối cần ăn uống tẩm bổ để  sức khỏe chiến đấu với bệnh tật chứ! Mình  giúp  !
Với tinh thần "tương  tương ái", Nhậm Xuyên hùng dũng bước tới. "Này bà ơi! Bà nhường cho    ạ!" Nhậm Xuyên cố gắng  bằng giọng yếu ớt nhất  thể, tay ôm bụng  chiều đau đớn. "Anh ...   sắp  còn sống  bao lâu nữa ..."
Bà cô trung niên và Giang Hoàn cùng ngẩng đầu  Nhậm Xuyên. Giang Hoàn   bằng ánh mắt khó hiểu, còn bà cô thì  vẻ  chột .
"Thằng bé ..." Bà cô lẩm bẩm.
"Bà  xem!" Nhậm Xuyên tiếp tục "diễn sâu", "Anh  gầy gò, xanh xao thế ... Bà ăn hết thịt bò thì   lấy gì mà tẩm bổ để... để sống thêm mấy ngày nữa đây ạ?" Anh còn tiện thể nháy mắt với Giang Hoàn một cái, ám chỉ rằng  đang "tung hứng" cho  .
Giang Hoàn hiểu ý, liền khụ khụ vài tiếng, khuôn mặt trở nên tái mét một cách "tự nhiên". " ... ...  cần protein để chiến đấu với bệnh tật..."
Bà cô  hai ,    miếng thịt bò cuối cùng  khay của Giang Hoàn. Cuối cùng, bà thở dài một tiếng. "Thôi  . Lần   nhường hai .  là lũ trẻ bây giờ... bệnh tật tội nghiệp quá." Bà bỏ , để  Giang Hoàn và Nhậm Xuyên cùng với chiến lợi phẩm.
Giang Hoàn  sang Nhậm Xuyên, ánh mắt rạng rỡ. "Cảm ơn ! Nếu   , chắc    giành  miếng thịt bò  ."
Nhậm Xuyên  tươi rói, cảm thấy   lập  công lớn. "Không  gì. Chúng  là hàng xóm mà." Anh  miếng thịt bò  khay của Giang Hoàn, nuốt nước bọt. Ước gì  cũng  ăn miếng thịt bò đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-yeu-ben-giuong-benh/chuong-2-cuoc-chien-cang-tin-va-loi-noi-doi-dau-tien.html.]
Cả hai cùng  xuống một bàn ăn, bắt đầu bữa sáng. Giang Hoàn hào hứng ăn miếng thịt bò, còn Nhậm Xuyên thì  ăn phần cháo trắng nhạt nhẽo của , lâu lâu   trộm Giang Hoàn.
"À, mà   nghề gì ?" Giang Hoàn đột nhiên hỏi, "Trước khi...  đây."
Nhậm Xuyên giật . Đây chính là lúc để  "diễn" vai shipper giao đồ ăn khốn khó. "À... ...   shipper giao đồ ăn." Anh thở dài thườn thượt, "Một công việc vất vả lắm, chạy ngoài đường cả ngày,  còn   bảo hiểm y tế... Thành  mới  nông nỗi ." Anh  xong liền ho khan vài tiếng, cố gắng tạo  vẻ yếu ớt. "Đừng thấy  ăn nhiều cơm mà  tin, thực tế mỗi ngày  đều hộc m.á.u ba ."
Giang Hoàn  Nhậm Xuyên, ánh mắt lộ vẻ thương cảm. "Khổ   quá. Shipper vất vả thật." Anh  gật đầu, " cũng chỉ là nhân viên văn phòng bình thường thôi. Lương ba cọc ba đồng, công việc thì áp lực." Giang Hoàn cũng  kém cạnh, cố gắng tạo  vẻ đáng thương.
Cả hai đều  hề  rằng, "shipper" Nhậm Xuyên là tổng tài của một tập đoàn lớn, và "nhân viên văn phòng bình thường" Giang Hoàn cũng là tổng tài của một tập đoàn  kém. Những lời  dối đầu tiên   thốt , tạo nên một bức màn che phủ sự thật, nhưng  vô tình kéo họ  gần  hơn. Họ   rằng, những lời  dối  sẽ còn tiếp tục "leo thang" và tạo  vô  tình huống dở  dở  trong những ngày tháng sắp tới.
Kết thúc bữa sáng, Giang Hoàn lấy bao t.h.u.ố.c lá trong túi ,   chia cho Nhậm Xuyên một điếu, bèn nghĩ : "Quên mất,  ung thư  dày."
Nhậm Xuyên  : "Cậu hết ung thư gan ?"
Giang Hoàn: "..." Suýt chút nữa quên mất. "Thói quen, thói quen thôi." Giang Hoàn  cất bao t.h.u.ố.c lá, "Cai t.h.u.ố.c ."
Nhậm Xuyên   bao t.h.u.ố.c lá  tay , bất ngờ: "Hả? Phú Sơn Xuân Cư?"
Giang Hoàn nhanh chóng cất bao t.h.u.ố.c của  , lúng túng : "Thuốc giả."
Nhậm Xuyên nín . Phú Sơn Xuân Cư? Thuốc giả? Anh  còn  thèm che giấu nữa ?   vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, gật đầu thông cảm. "À, t.h.u.ố.c giả thì  hơn. Hút ít thôi  nhé, ảnh hưởng sức khỏe."
Giang Hoàn gật đầu lia lịa, lòng thầm nghĩ, May mà Nhậm Xuyên   giá trị thật của bao t.h.u.ố.c . Nếu  thì...
Hai     ,  hề   rằng, những khoảnh khắc "giả nghèo giả khổ"   đang vẽ nên một bức tranh tình yêu đầy màu sắc, độc đáo và vô cùng đáng yêu.
________________________________________