Hạ Dĩ Hàm trầm mặc , "Em dối thế nào?"
Hoắc Thiệu Hàng khẽ thở dài một , "Trong mắt , ... lẽ là trong mắt , em là một diễn viên xuất sắc, em thích hợp với công việc . Hơn nữa, em dồn hết tâm tư cho từng vai diễn, hi sinh bao nhiêu thứ, chẳng lẽ tự em em thích diễn viên ?"
Ánh mắt Hạ Dĩ Hàm khẽ động, cái của Hoắc Thiệu Hàng, cô cảm giác trốn tránh , một lúc lâu , cô mới , "Em là Nghê Hạ."
"Anh , em là Hạ Dĩ Hàm. mà Tiểu Hàm , nhớ là từ khi còn nhỏ em thích diễn viên , nếu xảy biến cố, chắc chắn hiện tại em còn thành công hơn. Em thật sự định từ bỏ điều thích ?"
Hạ Dĩ Hàm khổ, rốt cuộc cũng thể giấu nữa, cô cũng , mặt Hoắc Thiệu Hàng, cô thể che giấu nổi, "Lúc bắt đầu, em là vì giúp chị gái em, nhưng thật em cũng một câu "thử trải nghiệm cuộc sống của một diễn viên" của chị đả động. là em thích đóng phim, thử em mới , khát vọng đè nén lúc xưa thì mãnh liệt như . mà, rốt cuộc thì đây cũng chỉ là một trải nghiệm mà thôi... Em Nghê Hạ, đây con đường của em, điều thuộc về chị gái em, em nên trả cho chị thôi."
Hoắc Thiệu Hàng lẳng lặng cô, trong mắt thoáng hiện vẻ đau lòng. Có lẽ chỉ diễn viên mới , công việc ý nghĩa như thế nào với .
Hạ Dĩ Hàm khẽ thở một , "Thôi, như cũng chẳng gì cả. Anh , giáo sư của em thúc giục em lâu lắm , em mà về, chắc ông phát điên lên mất."
Hoắc Thiệu Hàng chỉ cong khóe môi chứ khuyên cô nữa. Anh , Hạ Dĩ Hàm điềm đạm lý trí, chuyện gì cô cũng thể tự giải quyết , việc thể , chỉ là ở bên cạnh cô mà thôi.
"Phải , hôm nay chị gái em thế nào? Còn nữa, thế nào mà phát hiện chị em, chị gì ?", Hạ Dĩ Hàm tò mò hỏi.
Hoắc Thiệu Hàng cô, từ tốn , "Em nên là thật em với cô khác nhiều."
"Cũng đúng... mà nếu chị cố tình bắt chước em, bình thường khó mà phân biệt nổi lắm."
"Anh là bình thường ?", Hoắc Thiệu Hàng nhướng mày cô.
Hạ Dĩ Hàm mím môi , "Vâng, lợi hại."
"Có điều, bất kể em nghĩ thế nào thì vẫn xong Kiếp Huyền Cơ ."
"Sao thế?"
"Cô chị gái của em , khả năng cao là đạo diễn Phương chấp nhận nổi , hôm nay hai cảnh mà mãi vẫn qua."
"..."
Trong phòng, hai thủ thỉ hết chuyện ngày hôm nay, còn ở bên ngoài, một cửa chốc lát lẳng lặng rời .
Đến giờ uống thuốc, Hoắc Thiệu Hàng dậy rót nước và lấy thuốc cho cô, đặt xuống kệ tủ đầu giường, nâng cô dậy đỡ cô tựa gối, "Uống thuốc ."
Hạ Dĩ Hàm nhíu mày, nhận lấy cốc nước, cầm viên thuốc màu đỏ trong tay Hoắc Thiệu Hàng, bỏ miệng uống một ngụm nước nuốt xuống.
Hoắc Thiệu Hàng buồn cô, "Uống từng viên một, đến giờ mà vẫn khá lên , uống thuốc giống hệt hồi là ."
Hạ Dĩ Hàm nuốt một ngụm nước nghiêm túc giải thích, "Uống cùng một lúc nhỡ một viên trôi thì , đắng lắm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-yeu-chi-moi-em/chuong-119.html.]
Hoắc Thiệu Hàng khẽ , ánh mắt đầy vẻ cưng chiều.
"Anh đang em đấy ?", Hạ Dĩ Hàm ngẩng đầu , vẻ mặt hết sức nghiêm túc.
Hoắc Thiệu Hàng , "Đâu , chỉ là đang cảm thấy đáng yêu thôi."
Hạ Dĩ Hàm nghẹn họng, liếc một cái, vớ loạn thuốc tay cho hết miệng, khi uống một ngụm nước, trông mặt cô nhăn nhó đến tội.
"Sao thế?", Hoắc Thiệu Hàng vội vàng hỏi.
"Nuốt trôi...", cái gì là y rằng cái đó tới. Hạ Dĩ Hàm uống thêm một ngụm nước nữa, vài giây , cô bụm miệng hoảng loạn Hoắc Thiệu Hàng.
Hoắc Thiệu Hàng nhíu mày , giơ một bàn tay thuốc hứng cằm cô, "Nhổ ."
Hạ Dĩ Hàm kinh ngạc lòng bàn tay , lắc đầu lúng búng , "Thùng rác..."
Hoắc Thiệu Hàng kiên nhẫn dỗ cô, "Ngoan, nhổ ."
Hạ Dĩ Hàm nhăn nhó, cô ghét nhất là kiểu thuốc thế , bao đường, còn khó trôi, nào mà nuốt xuống là cả miệng đắng ngắt.
Cô liếc Hoắc Thiệu Hàng một cái, cuối cùng đành nhổ viên thuốc tay , đó cuống cuồng uống mấy ngụm nước liền.
Đợi miệng hết đắng, cô mới về phía Hoắc Thiệu Hàng. Dường như chẳng cảm thấy gì cả, cứ thế thong dong vứt viên thuốc thùng rác.
Nhớ đến cảnh tượng , Hạ Dĩ Hàm bất giác đỏ mặt, dường như cô quá giống một đứa trẻ, còn thì quá nuông chiều cô.
Thuốc lẫn cả nước bọt... mà cô cũng đành lòng nhổ tay .
Hoắc Thiệu Hàng bếp rót một cốc nước khác, "Lúc nãy nhổ mất , lấy cho em viên khác ."
"Vâng..."
Uống thuốc xong, điện thoại của Hoắc Thiệu Hàng đổ chuông. Anh màn hình, chút bất ngờ, "Số của em."
"Chị em gọi đấy, nhận ."
"Ừ."
Hoắc Thiệu Hàng ấn nút , "A lô."
"A lô, em rể, chị hỏi một chuyện."
Người điềm tĩnh như Hoắc Thiệu Hàng mà cũng cách xưng hô cho sửng sốt. Anh ho khẽ một tiếng, "Ừm, chuyện gì?"