Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Khi đồng hồ báo thức  đổ hồi chuông thứ nhất, Hạ Vân Thanh liền bật dậy, cô ngáp dài  theo thói quen, vươn tay lấy điện thoại, mở khóa màn hình. 
Nhóm chat trong phòng kinh doanh hiện lên vô  tin nhắn. Cô  nhanh và kịp nắm bắt nội dung cuộc trò chuyện giữa các thành viên. 
Trưởng phòng cần một   cùng chị  tăng ca xuyên đêm để  thành một hạng mục khá quan trọng, nhưng vì tôn trọng   nên  nhắn tin hỏi ai sẽ tham gia . 
Tất nhiên, chị  thòng thêm một câu rằng nếu   ai tình nguyện thì chị  sẽ chỉ định. Đã   nhiều nhân viên thả biểu tượng mặt . Và   vài nhân viên  họ sẽ tham gia.
Hạ Vân Thanh nhanh chóng gởi tin nhắn  nhóm  khi nhớ  tin nhắn  đưa cô về của Trần Quân Nghị: (Em tham gia .)
Trưởng phòng: (Ok. Vậy là đủ  .)
Hạ Vân Thanh sửng sốt, cô  ngờ  là  cuối cùng bổ sung  nhóm dự án. Thật là may mắn quá. Cô đang  tránh mặt   kế, ít nhất là cho đến khi  và ba dượng về.
Sau khi tắt điện thoại, cô nhanh chóng chuẩn  một vài bộ quần áo và vật dụng cá nhân. Lịch tăng ca sẽ kéo dài trong vài ngày và thời gian nghỉ ngơi khá ít, cô sẽ  ngủ nghỉ, ăn uống và tắm gội tại công ty.
- Cô chủ  ăn sáng ạ? Thức ăn  sẵn sàng . – Lê Nhu sửng sốt khi thấy Hạ Vân Thanh kéo chiếc vali nhỏ  băng băng về phía cửa chính.
- Em muộn . Em sẽ ăn cái gì đó  đường.
Thời gian soạn đồ  ngốn hết thời gian ăn sáng của cô. Cô vẫn còn một vài chiếc bánh ngọt ở ngăn bàn  việc trong công ty, cô sẽ ăn tạm chúng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-yeu-cua-nguoi-dan-ong-tung-bat-nat-toi/chuong-27-tang-ca-1.html.]
Hạ Vân Thanh rời  tầm mười phút thì Trần Quân Nghị xuống tới,  nhàn nhã   bàn ăn và ngạc nhiên khi thấy phần thức ăn đối diện vẫn còn y nguyên.
- Cô chủ  dậy ? – Anh hỏi.
- Cô chủ bảo  muộn nên sẽ ăn  đường  ạ. Mà…  thấy cô chủ xách theo một cái vali, giống như hôm cô  chuyển đến,  khi nào là cô … bỏ  ? – Lê Nhu lo lắng .
- Bỏ nhà  ?
Trần Quân Nghị đặt thìa xuống, lấy khăn lau miệng. Trong đầu  nhanh chóng hiện lên cảnh tượng của đêm qua. Không lẽ cô     phòng cô  hôn cô nên mới lặng lẽ bỏ ? Không thể nào, rõ ràng cô ngủ say như con heo con  ăn sữa no nê, còn  nhảm nữa. Với tính cách của cô, nếu tỉnh táo và  đó là , cô hẳn  đẩy   .
Chỉ mới ăn vài thìa súp nhưng  cảm thấy no ngang. Anh lập tức lấy chìa khóa phòng từ Lê Nhu,  rời bàn và đến phòng cô. Khi thấy máy tính xách tay, một  mỹ phẩm và quần áo của cô vẫn còn trong phòng,  thở phào nhẹ nhõm và  xuống lầu, đến công ty.
Anh gởi tin nhắn cho Hạ Vân Thanh khi đang  đường đến công ty: (Em đang ở ?)
Cô trả lời nhanh chóng: ( đang đến công ty.  đang  xe buýt.)
Anh mím môi,  tiếp tục gõ: (Nghe Lê Nhu  em mang cả vali  . Sao ?)
Tin nhắn hồi đáp của cô đến  gần một phút: ( sẽ tăng ca và ở  công ty trong vài ngày.)
Trần Quân Nghị: (Ít nhất em cũng  thông báo lịch trình cho . Chúng  bây giờ là  một nhà, đây gọi là trách nhiệm.)