Lúc này, ở biệt thự, Trần Quân Nghiêm cũng đã nhìn lấy video và các bài báo giật tít. Ông tức đến mức cao huyết áp.
Sau khi uống viên thuốc từ tay Phương Tiểu Kiều, ông vào thư phòng, gọi cho thằng con trời đánh của mình. Số thứ nhất không liên lạc được, ông liền ấn gọi số thứ hai.
Trong căn nhà nhỏ ở ngoại ô thành phố, Triệu Triết Viễn đang rên rỉ vì đau. Hôm qua, hắn cùng vài người bạn ghé quán lề đường uống rượu, lúc ra khỏi quán, leo lên xe thì có người gọi, hắn vừa móc điện thoại ra thì bị hai tên cướp chạy ngang giật mất, khiến hắn lảo đảo ngã xuống đường, trầy một bên mặt.
- Con nghe đây ba. – Hắn nhếch miệng nói nhỏ, sợ vết thương bị rạn.
- Thằng khốn, sao mày dám đưa đoạn video cho báo giới, mày hết muốn sống rồi đúng không? – Trần Quân Nghiêm gào lên.
- Video gì vậy ba?
- Cái mày đưa cho tao xem hôm qua chứ cái nào?
Triệu Triết Viễn ngơ ngẩn hết mấy giây mới hiểu ra lời ba mình nói. Tuy hắn luôn muốn hại Trần Quân Nghị nhưng vì ba hắn đã biết về đoạn video và dặn dò hắn giữ kín nên có cho hắn thêm cái lá gan thì hắn cũng không dám phát tán.
- Ba ơi, oan quá, hôm qua con đi uống với bạn bè, đang trên xe thì bị cướp giật điện thoại, giờ con đau lắm, đang nằm ở nhà đây, con có biết gì đâu. – Hắn rên rỉ giải thích.
- Đáng đời mày, ai bảo mày bán ô tô. – Ông quát.
- Con cần tiền đầu tư cổ phiếu mà ba, từ từ thu lại cả vốn lẫn lãi rồi con sẽ mua lại chiếc khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-yeu-cua-nguoi-dan-ong-tung-bat-nat-toi/chuong-48-top-tim-kiem-2.html.]
- Rồi khi nào mày mới thu lại được hả con?
- Ba à, đừng mỉa mai con nữa. Tại lúc trước con xui thôi. Lần này con đã hốt được một mớ cổ phiếu khi nó chạm đáy.
- Giỏi, thế mày không biết còn có khái niệm thủng đáy nữa à. Tao thấy mày nên vào nhà máy làm công nhân đi.
Nói xong, Trần Quân Nghiêm cúp máy, thở phì phò vì quá giận. Tuy là con ngoài giá thú, nhưng ông vẫn chu cấp tiền cho Triệu Triết Viễn ăn học, thế nhưng, thằng con trời đánh này lại không học được.
Ông vẫn bỏ tiền mua xe và cho vốn nó làm ăn nhưng xem cái cách nó đầu tư một đi không trở lại thì ông thực sự muốn bỏ rơi luôn. Nếu như không làm xét nghiệm ADN thì ông không dám tin nó là con trai mình, ngu mà lì hết phần thiên hạ.
Sau khi bình tĩnh lại, ông gọi cho Trần Quân Nghị để hỏi cách giải quyết của anh và khi nghe câu trả lời, ông mới thở phào nhẹ nhõm.
Còn Triệu Triết Viễn lúc này vẫn đang cầm chiếc điện thoại cổ lỗ sỉ trên tay, cười méo mó vì mừng. Hắn vừa giận nhưng cũng vừa cảm ơn bọn cướp. Hắn tiếc cái điện thoại thông minh vô cùng, vài hôm nữa lại phải mất tiền sắm cái mới. Cái điện thoại cổ đại hắn đang cầm không thể nào lên mạng được, chỉ nghe, gọi, đập, chọi được mà thôi.
Khi hoàng hôn buông xuống và giờ tan ca đến, từng tốp nhân viên từ các phòng ban lần lượt ra về. Hạ Vân Thanh chuẩn bị rời ghế thì Tuấn Khải đã tiến đến trước mặt cô, mời cô đi ăn tối, tiện thể bàn về kế hoạch thúc đẩy doanh số bán hàng tại các cửa hàng bách hóa mà trưởng phòng vừa giao nhiệm vụ cho hai ngươi họ.
- Được, nhưng cứ để em mời nhé. Lúc tăng ca, em làm phiền anh nhiều quá. – Cô đề nghị.
- Đồng ý.
Tuấn Khải gật đầu ngay lập tức. Anh sợ nếu anh cố chấp mời thì cô sẽ ăn không được nhiều và không thoải mái. Khi đã thân quen rồi, anh sẽ chi trả tất cả.