Lúc Trần Quân Nghị về nhà thì đã hơn sáu giờ chiều. Lẽ ra anh về sớm hơn nhưng vì bận ghé cửa hàng mua quà sinh nhật cho Hạ Vân Thanh nên về hơi muộn.
Sau khi tắm gội, anh liền xuống dùng cơm cùng mọi người. Thấy chiếc ghế đối diện mình trống trơn, anh liền lên tiếng hỏi.
- Vân Thanh không ăn cơm sao?
- À, con bé đi ăn cùng đồng nghiệp, lúc chiều nó nhắn tin bảo vậy. – Phương Tiểu Kiều nhanh miệng trả lời.
Bữa ăn kết thúc, Trần Quân Nghị về phòng, nghĩ về việc hủy bỏ tin đồn thất thiệt đang lan truyền trên mạng. Cuối cùng, anh lấy điện thoại, nhắn tin cho Phương Tiểu Kiều rồi sang thư phòng làm việc.
Đến tám giờ tối, Hạ Vân Thanh trở về, lúc đi ngang qua phòng các vệ sĩ, cô ghé vào, đưa túi bánh bao nóng hổi cho họ.
Từ lúc đến đây, cô chủ yếu trò chuyện với các hầu gái và quản gia, ít khi tương tác với nhóm vệ sĩ canh giữ biệt thự. Buông bỏ tâm tư đề phòng Trần Quân Nghị khiến cô mở lòng hơn và nhớ đến việc quan tâm đến những người khác ở nơi cô sống.
- Cảm ơn cô chủ. Thơm quá. – Chàng vệ sĩ trẻ thay mặt mọi người nhận lấy túi bánh và nói.
- Không có gì đâu. À, chuyện hôm trước… xin lỗi anh. Tuy đến cuối cùng chỉ là hiểu lầm nhưng tôi cũng không nên hy sinh anh như vậy. – Cô lúng túng lên tiếng.
- Trời ạ, có sao đâu. Lúc đó ai cũng rối cả mà. – Anh chàng đỏ mặt đáp.
- Anh tên gì nhỉ?
- À, tôi tên Thiệu Phong.
- Tôi nhớ rồi. Vậy chúc anh và mọi người ngon miệng, tôi vào nhé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-yeu-cua-nguoi-dan-ong-tung-bat-nat-toi/chuong-49-nhiep-anh-gia-cay-nha-la-vuon-1.html.]
Cô vui vẻ bước đi.
Thiệu Phong nhìn theo bóng lưng cô rồi nhìn lên trời, nơi có một vài vì sao le lói. Hắn thở dài rồi chui lại vào chốt bảo vệ.
Đã một thời gian kể từ khi đến đây nhưng hắn vẫn chưa có cơ hội tiếp cận Trần Quân Nghị. Lần đó là lần duy nhất nhưng chẳng giúp hắn tiến xa hơn.
Hạ Vân Thanh tắm xong, đang bôi kem dưỡng thể thì bên ngoài vọng đến hai tiếng gõ, cô vội mở cửa và nhìn thấy mẹ mình.
- Có chuyện gì vậy mẹ? – Cô ngạc nhiên hỏi.
- Quân Nghị có việc cần nhờ con đó, lát sang phòng nó hỏi xem. Hình như là liên quan đến đoạn video lan truyền sáng nay. – Bà đáp.
Cô còn chưa kịp hỏi thêm thì bà đã biến mất vào dãy hành lang nửa sáng nửa tối. Cô cũng cảm thấy mình có chút trách nhiệm trong chuyện này, dù sao thì anh cũng vì mua mèo cho cô mà bị hiểu lầm.
Hạ Vân Thanh vội chỉnh trang lại quần áo cho đàng hoàng rồi đi sang thư phòng, thế nhưng, không có ánh sáng nào lọt qua khe hở cả.
Cô quay lại, tiến đến cửa phòng ngủ của Trần Quân Nghị và gõ mấy cái. Cánh cửa được mở ra chỉ vài giây sau đó.
- Em nghe mẹ nói anh có việc cần nhờ em, đúng không? – Cô nhỏ tiếng hỏi.
- Ừ. Cũng không có gì phức tạp. – Anh gật đầu.
Sau đó, anh nói rõ cho Hạ Vân Thanh nghe ý định của mình và cô nàng mau mắn làm theo, chạy về phòng, ôm con mèo sang phòng anh.
Cô không nghĩ mẹ mình lại nổ với anh rằng cô là thiên tài chụp ảnh, bà nói với anh rằng các bức ảnh cô chụp có vẻ đẹp nghệ thuật sánh ngang với các nhiếp ảnh gia thứ thiệt.