Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cánh cửa phòng đóng lại ngay sau đó. Hạ Vân Thanh đưa con mèo cho anh rồi nhìn một lượt quanh căn phòng. Tông màu xám khiến cô có cảm giác lạnh lẽo mặc dù phải công nhận rằng nó rất thanh lịch, trầm ổn, phù hợp với tính cách của chủ nó.
- Ừm… anh muốn chụp ở đâu? Kệ sách thì thế nào? – Cô hỏi.
- Trên giường đi. Con mèo vốn được dùng như gối ôm mà. Anh nghĩ nên chụp trên giường đi. – Anh đáp.
- Cũng đúng. Ảnh giường chiếu sẽ hợp hơn. – Cô gật đầu.
- Hả? Em… nói gì? – Anh gần như đông cứng, một chút hốt hoảng lộ rõ trong giọng nói.
- À, ý em là ảnh trên giường. Em bị theo thói quen á mà, ví dụ như em sẽ hay nói “nhà cửa” nè, “xe cộ” nè, “mùng mền” nè. – Cô vội giải thích.
Ngay lập tức, Trần Quân Nghị leo lên giường. Hạ Vân Thanh cũng trèo lên theo, chu đáo hướng dẫn anh vị trí nằm và chỉnh sửa vị trí con mèo trước anh. Cô rất tự nhiên cầm lấy tay anh đặt lên bụng con mèo, không hề biết rằng cảm giác mềm mại, mong manh cô mang đến cho anh khiến tim anh đập nhanh hơn bình thường.
- Em sẽ chụp một tấm xa và một tấm gần, rồi anh chọn nhé. – Cô lùi ra xa, nửa quỳ trên giường và canh góc chụp.
Vì đã có kinh nghiệm chụp ảnh sản phẩm và các địa điểm ăn uống để viết bài review nên cô dễ dàng cho ra một bức ảnh gần như hoàn hảo. Cũng có thể nói rằng vì khuôn mặt của Trần Quân Nghị không hề có góc c.h.ế.t nên dù chụp từ hướng nào thì anh vẫn cứ đẹp trai ngời ngời.
- Bây giờ chụp gần nhé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-yeu-cua-nguoi-dan-ong-tung-bat-nat-toi/chuong-50-nhiep-anh-gia-cay-nha-la-vuon-2.html.]
Giường của Trần Quân Nghị to gấp hai giường của Hạ Vân Thanh nên cô không thể bò vài bước là thu hẹp khoảng cách được. Chiếc váy ngủ trắng tuy kín đáo nhưng khá dài khiến cho cô trông hơi luộm thuộm.
Ngay khi cô vừa bước được vài bước thì chân đã đạp phải tà váy, khiến cô bị vấp và lao vào anh sau một giây chới với. Theo phản xạ, anh đưa tay đón lấy cô.
Chỉ trong phút chốc, hai người đã trong tư thế vô cùng thân mật, mặt cô vùi vào n.g.ự.c anh. Khoảnh khắc này, nhiệt độ cơ thể anh tăng vọt trong khi cô vẫn đang nhắm tịt mắt vì quá hoảng hốt và sợ hãi.
Lạch cạch!
Âm thanh phát ra trên tường nhanh chóng thu hút sự chú ý của Trần Quân Nghị. Bức ảnh của anh vẫn luôn treo trên đó đột nhiên bị lỏng và đang lủng lẳng. Không có thời gian cho anh di chuyển khi mà chỉ ít giây sau, bức ảnh đột ngột rơi xuống.
Không còn cách nào khác, anh liền xoay người, che chắn phía trên Hạ Vân Thanh.
- Ư… - Cơn đau truyền đến từ đầu và lưng khiến anh không thể không rên lên.
Mọi thứ xảy ra quá bất ngờ, khi Hạ Vân Thanh định thần lại, cô kinh hãi khi phát hiện m.á.u đang chảy từ cổ anh xuống, nhỏ giọt lên tay áo cô.
Cô luống cuống, không biết làm gì khi mà bản thân đang kẹt bên dưới anh, trông bộ dạng của cô còn chật vật hơn cả người bị thương bên trên.
- Quân Nghị, anh chảy m.á.u rồi, trời ơi… anh… anh ngồi dậy được không? – Cô lắp bắp lên tiếng.
Anh cắn răng, cố gắng dịch người rồi ngồi sang một bên, bàn tay đưa lên cổ, chạm vào vết thương để kiểm tra. Thật xui xẻo, sao nó lại rơi xuống trong lúc anh đang tán tỉnh con gái chứ? Cứ ngỡ là lãng mạn, không ngờ lại bị thương lãng xẹt thế này.