Vì sợ mọi người chờ mình nên sau khi tắm, Hạ Vân Thanh chỉ trang điểm qua loa, cột tóc đuôi ngựa rồi chọn một chiếc váy trắng thanh lịch. Thật không ngờ, mãi đến khi trưởng thành, cô mới có thể được chụp một bức ảnh gia đình.
Khoảnh khắc thấy Hạ Vân Thanh từng bước bước xuống bậc thang, Trần Quân Nghị nhìn đến ngẩn ngơ. Lâu Nam nói đúng, cô không quá nổi bật và đẹp sắc sảo nhưng vẻ đẹp mong manh thuần khiết này lại dễ dàng quyến rũ đàn ông.
- Đưa tay cho anh. – Trần Quân Nghị vươn tay ra.
Lê Nhu và các hầu gái lẫn quản gia đều tủm tỉm cười, trông rất vui vẻ, duy chỉ có một cô hầu gái là gượng cười, đó là cô hầu gái mà Hạ Vân Thanh đã chọn làm người giúp Trần Quân Nghị giải quyết nhu cầu nhưng bị anh thẳng thừng từ chối.
Hạ Vân Thanh mỉm cười rồi ngoan ngoãn đưa tay cho anh nắm. Trong lòng cô lúc này, anh chẳng khác gì một người anh trai luôn cưng chiều em gái. Cô muốn sống hòa hợp trong gia đình này.
Phương Tiểu Kiều cười híp mắt khi thấy con gái bà được Trần Quân Nghị dẫn vào phong ăn. Bà lập tức bảo Lê Nhu thắp nến lên bánh kem và đội chiếc vương miện nhỏ lên đầu Hạ Vân Thanh. Chỉ một phút sau, tấm ảnh gia đình hạnh phúc đã xuất hiện.
- Happy birthday to you.
Trần Quân Nghị là người bắt đầu lời bài hát và sau đó, mọi người đồng loạt vừa vỗ tay vừa hát bài hát chúc mừng sinh nhật. Khi bài hát kết thúc, Hạ Vân Thanh nhắm mắt ước rồi khom người thổi nến.
Khoảnh khắc này, cô đột nhiên nhớ tới ba mình, nhớ tới ký ức đẹp duy nhất là ông từng mua cho cô một chiếc bánh bao. Phải, chỉ một lần duy nhất.
- Ôi, Vân Thanh, sao lại khóc? Hôm nay là ngày vui mà. – Phương Tiểu Kiều lên tiếng khi thấy con gái mình bỗng rơi lệ.
- À, con xúc động quá. Lần đầu tiên con được tổ chức sinh nhật. – Hạ Vân Thanh giải thích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-yeu-cua-nguoi-dan-ong-tung-bat-nat-toi/chuong-53-noi-cho-anh-nghe-qua-khu-1.html.]
- Sau này năm nào cũng làm cho con. Nào ngồi xuống đi. – Trần Quân Nghiêm nói.
Tiếp đó, ông lấy ra một chiếc chìa khóa xe máy và đưa cho Hạ Vân Thanh. Cô không muốn đi xe hơi nên trước mắt, ông chỉ có thể tặng cô chiếc xe máy để cô tự do di chuyển, không cần rượt đuổi theo xe buýt nữa.
- Xe trong gara nhé. Lát nữa, con có thể ra xem. – Ông nói.
- Còn đây là quà của mẹ. – Phương Tiểu Kiều đưa cho Hạ Vân Thanh một phiếu mua sắm tại một trong những trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố.
Bà muốn con gái mình có thêm nhiều quần áo đẹp, muốn hình ảnh cô ngày càng lung linh hơn, thu hút Trần Quân Nghị hơn, không khiến anh nhàm chán. Nếu bà đưa tiền cho cô, bà biết cô sẽ chỉ mua vài bộ quần áo rẻ tiền. Thế nên bà đã bảo chồng mình mua cái phiếu này để bà làm quà.
- Con cảm ơn mẹ. Cảm ơn chú. – Hạ Vân Thanh mỉm cười và nói.
- Còn đây là quà anh tặng em. – Trần Quân Nghị đẩy một chiếc hộp về phía cô.
Hạ Vân Thanh nhìn mọi người, thấy ai cũng gật đầu, cô liền mở ra. Khi chiếc vòng tay đập vào mắt, cô choáng váng, nó khá lớn, thiết kết cầu kỳ, đoán chừng không hề ít tiền.
- Không được từ chối quà sinh nhật. – Trần Quân Nghị lên tiếng, chặn đứng suy nghĩ từ chối của cô.
- Phải đó. Hãy tận hưởng đi, dù gì anh con cũng là một tỷ phú. – Phương Tiểu Kiều cùng nói.
Tiếp đó, bà bảo cô đeo vòng tay vào, đồng thời nháy mắt với Trần Quân Nghị. Anh hiểu ý, cầm chiếc vòng lên và đeo vào giúp cô. Khoảnh khắc này, anh lại liên tưởng đến khung cảnh anh đeo nhẫn cưới cho cô. Nghĩ thôi cũng thấy hạnh phúc rồi.