Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tình Yêu Của Người Đàn Ông Từng Bắt Nạt Tôi - Chương 54: Nói Cho Anh Nghe Quá Khứ - 2

Cập nhật lúc: 2025-07-03 16:10:09
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi bữa tiệc kết thúc, Hạ Vân Thanh quay về phòng. Chiếc vòng tay quá giá trị nên cô không dám đeo đi làm, thế nên, cô tháo ra và cất vào tủ. 

Bóng tối càng lúc càng sẫm màu. Hạ Vân Thanh đẩy cửa, bước ra ban công, phóng tầm mắt về phía xa. Hóa ra, m.á.u mủ vẫn là thứ không thể nói dứt bỏ là dứt bỏ, cô vẫn đau đớn, xót xa khi nhớ về ba mình. Thế nhưng, nỗi hận và sự sợ hãi, ám ảnh cũng không hề ít hơn.

- Ba… ba ơi… - Cô gọi ba mình và bật khóc.

Ở phòng bên cạnh, Trần Quân Nghị cũng cảm thấy hơi ngột ngạt, thế nên, sau một hồi trằn trọc trên giường, anh bật dậy, ra ban công hít chút khí trời. Anh đoán là do vui quá nên anh ăn uống hơi nhiều, thành thử cơ thể tạo ra cảm giác bức bối khó chịu. 

Khi vừa đặt tay lên lan can, anh vô thức nhìn sang bên cạnh và kinh ngạc khi nhận ra Hạ Vân Thanh đang ngồi co cụm dưới sàn, đầu cô gục trên gối, đôi vai gầy run rẩy. Cô đang khóc ư?

- Vân Thanh. – Anh gọi khẽ.

Nghe tên mình, cô vội ngẩng đầu và lau nhanh nước mắt, lúng túng đứng dậy. Cô không hề khóc lớn tiếng, tại sao anh lại nghe thấy mà ra đây?

Trong khi cô còn chưa hết ngạc nhiên vì sự xuất hiện đột ngột của Trần Quân Nghị thì cảnh tượng tiếp theo càng khiến cô sửng sốt hơn. Một người đàn ông điềm đạm, chỉn chu trong từng bước đi, hành động luôn toát ra vẻ cao quý như anh vậy mà đang trèo lên lan can và nhảy sang bên cô.

- Sao em lại khóc? – Anh tiến lại gần cô, lộ rõ vẻ hoảng hốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-yeu-cua-nguoi-dan-ong-tung-bat-nat-toi/chuong-54-noi-cho-anh-nghe-qua-khu-2.html.]

- À. Không có gì. – Cô quay mặt đi, ngại ngùng đáp.

- Thôi nào, nếu em có khó khăn gì thì hãy nói với anh. Hoặc buồn bực chuyện gì thì cũng có thể nói với anh. Chúng ta là người nhà mà. – Giọng anh dịu lại.

- Em… thực ra… thực ra, em nhớ ba mình, chỉ một chút, chỉ là hồi tưởng…

Lá rụng về cội, Trần Quân Nghị không hề ngạc nhiên khi nghe cô nói những lời này. Anh từng vì cái c.h.ế.t của mẹ mình mà hận ba mình thấu xương, và ông, cũng từng ghét anh rất nhiều bởi vì sự bướng bỉnh, thế nhưng giờ đây anh và ông vẫn ràng buộc dưới một mái nhà và vẫn phải quan tâm nhau.

- Cứ nói tiếp đi, anh đang lắng nghe.

Lời anh thốt ra khiến bức tường thành mạnh mẽ mà cô xây dựng suốt bao nhiêu năm qua hoàn toàn sụp đổ. Cô chưa từng dám tâm sự cùng ai, chẳng có ai để cô có thể mở lòng nói về chuyện này và cô hiểu cũng chẳng có ai muốn lắng nghe một câu chuyện toàn tiêu cực khi mà cô chưa bao giờ có được một người bạn thân thiết đúng nghĩa.

Cô kể cho anh nghe quá khứ của mình trong tiếng nức nở nghẹn ngào. Những trận bạo hành, những đêm chạy chân trần đi trốn dù là trời đang mưa, những nỗi sợ hãi và tuyệt vọng triền miên kéo dài suốt tuổi thơ ấu cho đến tận khi ba cô bị tống vào tù.

- Em đã nghĩ ra cách đó để giúp mình và mẹ thoát khỏi ông ấy. Ông ấy luôn lấy cớ dạy bảo đứa con và người vợ hư hỏng mỗi khi cảnh sát đến hỏi. Vì chỉ là những vết bầm tím nên họ cũng chỉ hòa giải và răn đe bằng lời nói. Thế nên, đêm đó em đã cố tình khiêu khích ông ấy giận đến mất trí và khi ông ấy cầm d.a.o lên đe dọa em thì em đã tự lao vào. Kết quả là… em được như ý, ông ấy vào tù.

Trần Quân Nghị không nói gì, bàn tay to của anh vươn ra và nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, vỗ về lên tấm lưng gầy. Phải tuyệt vọng đến mức nào thì cô mới lấy bản thân làm vật hy sinh, những mong đánh đổi được tự do. 

Loading...