Khoảnh khắc bước vào nhà hàng, Hạ Vân Thanh vô thức đi sát vào Trần Quân Nghị bởi đây là lần đầu tiên cô đi ăn tại một nơi sang trọng thế này.
- Hôm trước tiệc mừng anh nhận chức được tổ chức ở đây. – Anh hơi nghiêng đầu, nói nhỏ.
- À, ra là vậy. Hôm đó em không khỏe, cho nên…
- Ừ, không sao cả.
Chẳng mấy chốc, họ đã đến bàn mà Trần Quân Nghị bảo Lâu Nam gọi điện đặt sẵn. Anh lịch sự kéo ghế cho cô ngồi rồi ngồi đối diện cô. Bóng tối đã buông xuống, những ngọn nến đã được thắp lên, trên bàn còn có hoa hồng, không gian bốn bề cực kỳ lãng mạn.
Hạ Vân Thanh ban đầu không mấy để tâm, nhưng khi nhìn thấy những cặp đôi ngồi ở các bàn ăn xung quanh, cô cảm thấy hơi bất ổn. Họ âu yếm nhau, thậm chí hôn nhau, thì thầm lời đường mật. Không gian này giống như chỉ dành cho các cặp đôi thì phải. Trần Quân Nghị đưa cô đi lộn chỗ à?
- À, anh xin lỗi, anh bảo Lâu Nam đặt bàn ăn hai người, chắc hắn tưởng anh đang tán tỉnh cô nào đó. – Trần Quân Nghị nhận ra sự bối rối của người đối diện nên nhanh chóng giải thích.
- Thảo nào mà xung quanh toàn cẩu lương. – Cô xấu hổ đáp.
- Ăn thôi, đừng để ý họ nữa. Xem như một trải nghiệm đáng nhớ của anh và em.
- Vâng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-yeu-cua-nguoi-dan-ong-tung-bat-nat-toi/chuong-59-nguoi-phu-nu-cua-anh-1.html.]
Hạ Vân Thanh lập tức cảm thấy thoải mái và bắt đầu dùng bữa. Cô thích ăn thịt và các món thịt ở đây rất hợp với khẩu vị của cô, tuy gia vị nêm nếm có chút lạ nhưng rất ngon. Cô ăn rất tập trung, không nhìn ngang ngó dọc nữa, mắt chỉ dán vào dĩa nên hoàn toàn không nhận ra người đàn ông đi cùng đang say đắm ngắm mình.
Qua ánh nến lung linh trên bàn, khuôn mặt cô vừa vặn nằm trong tầm mắt anh, cô không đẹp mỹ miều nhưng đáng yêu và thuần khiết.
Khi bữa tối kết thúc, anh đưa cô về nhà. Khoảnh khắc chiếc xe dừng ngay cột đèn tín hiệu giao thông, Hạ Vân Thanh đột nhiên ngồi thẳng dậy khi nhận ra một bóng dáng rất quen thuộc. Thế nhưng, cô còn chưa kịp nhìn rõ thì đèn đã chuyển sang màu xanh và chiếc xe lăn bánh.
Trái tim cô đập nhanh hơn bình thường, cô rất muốn xác nhận người đó có phải là anh không nhưng không có cách nào bảo Trần Quân Nghị dừng xe. Con hẻm ngày xưa đã được đưa vào diện quy hoạch từ lâu, cư dân nơi đó đã tản đi hết rồi, cô không thể hỏi thăm được bất kỳ thông tin nào về chàng trai có tên Dương Quang khi mà anh vốn là một đứa trẻ mồ côi, không họ hàng, sống với bà ngoại đã quá già yếu.
Khi cả hai về đến nhà, đã là tám giờ rưỡi. Phương Tiểu Kiều hài lòng nhìn hai dáng người đang sóng bước cùng nhau từ khu vực đỗ xe đi đến cửa chính, trên tay họ là rất nhiều túi giấy.
Bà nhanh chóng kéo rèm lại rồi leo lên giường, chui vào lòng Trần Quân Nghiêm.
- Hai đứa nó về rồi à? - Trần Quân Nghiêm hỏi.
- Ừm. Thấy anh em họ hòa hợp như vậy, em cũng yên tâm. – Bà gật đầu, rúc sâu vào lòng ông.
- Quân Nghị không hề xấu tính. Vân Thanh ngoan ngoãn như vậy, đương nhiên nó sẽ đối tốt với con bé, em không cần lo lắng gì đâu. – Ông vỗ về trên vai bà, từ tốn nói.
Căn phòng nhanh chóng chìm vào im lặng. Ngoài hành lang, những tiếng bước chân nhẹ nhãng gõ đều xuống mặt sàn gỗ khi mà Trần Quân Nghị và Hạ Vân Thanh đã lên lầu. Anh chờ cô mở cửa, rồi mang hết đồ vào phòng cô trước khi quay về phòng mình.