Sau khi trao đổi một chút về các nội dung sẽ được đề cập trong cuộc họp hôm nay, cả hai anh chàng rời khỏi phòng.
Thẩm Thu đã đứng chờ sẵn bên ngoài với chiếc máy tính xách tay. Hôm nay là lần đầu tiên cô được Trần Quân Nghị cho phép tham dự một cuộc họp lớn, còn giao cho cô chịu trách nhiệm ghi biên bản họp, thế nên, cô rất mong chờ.
- Đi thôi cô Thẩm Thu. – Lâu Nam chủ động đưa tay ra, đón lấy chiếc máy tính từ tay cô và nói. Đối với phụ nữ, anh luôn lịch thiệp như vậy nhưng với điều kiện họ đừng làm anh và sếp anh phật lòng.
- Vâng, cảm ơn anh Lâu Nam.
Cùng lúc này, Tuấn Khải và Hạ Vân Thanh cũng vừa rời bàn làm việc sau khi thống nhất lịch trình di chuyển trong một ngày, dự kiến họ sẽ ở cả ngày ngoài đường, không về công ty ăn trưa.
Tranh thủ lúc trưởng phòng kéo Hạ Vân Thanh lại dặn dò, phó phòng cũng lôi Tuấn Khải vào một góc.
- Này, cậu không lên mạng à? Cậu không thấy bóng lưng cô gái trong ảnh chụp cùng tổng giám đốc rất giống Vân Thanh à? – Phó phòng hỏi.
- Cho dù đó là cô ấy thì có chuyện gì chứ? – Tuấn Khải ngơ ngác hỏi lại.
- Hóa ra là thấy rồi à. Thấy rồi mà còn tặng kẹo cho cô ấy làm gì? Cậu nên giữ khoảng cách cho dù hai người đang làm chung một kế hoạch. Nếu tổng giám đốc cho rằng cậu đang tán tỉnh cô ấy thì phiền phức lắm. Tai mắt xung quanh rất nhiều, ai là phe chúng ta mà ai là phe tổng giám đốc thì cũng không biết được đâu. – Phó phòng nghiêm túc căn dặn.
Dù gì thì Tuấn Khải cũng là bông hoa nam của phòng, đương nhiên, phó phòng không muốn anh bị sa thải vì có ý với người phụ nữ của sếp tổng. Có trai đẹp trong phòng, lâu lâu nhìn cũng đỡ mệt mỏi.
- Anh à, chỉ cần cô ấy chưa kết hôn thì em vẫn có quyền theo đuổi mà. – Tuấn Khải mỉm cười đáp lại rồi nhanh chóng đi về phía Hạ Vân Thanh.
Phó phòng chỉ biết lắc đầu trước người đàn ông điếc không sợ s.ú.n.g này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-yeu-cua-nguoi-dan-ong-tung-bat-nat-toi/chuong-62-tinh-co-cham-mat-2.html.]
Sau khi rời phòng, cả hai đi thang máy xuống sảnh chính. Ngay khi bước ra khỏi thang máy, họ nhìn thấy ba người từ thang máy đối diện cũng vừa bước ra.
Cả Tuấn Khải và Hạ Vân Thanh đều cúi đầu nhẹ thay cho lời chào.
Trần Quân Nghị khẽ gật đầu chào lại, Lâu Nam cười toe toét, còn Thẩm Thu thì đưa tay lên, vẫy nhẹ với Hạ Vân Thanh.
Mọi cử chỉ đó diễn ra rất nhanh rồi ba người nhanh chóng sải bước về phía cửa chính. Hạ Vân Thanh lẫn Tuấn Khải đều hiểu ý nhau, cố tình chậm lại, tránh vượt mặt họ.
Những sải chân của Trần Quân Nghị lẫn Lâu Nam đều rất dài và nhanh, trong khi Thẩm Thu đi giày cao gót nên khá chậm, thành thử cô đi cách họ một khoảng dài.
- Á… á… coi chừng…
Tiếng hét thất thanh của cô nhân viên lễ tân vang lên khiến mọi người đang băng qua sảnh chính đều dừng lại. Thẩm Thu ngước nhìn lên và nhận ra chiếc đèn chùm trên cao đang đung đưa và gần như sắp rơi xuống, vị trí hy hữu lại ngay trên đầu Trần Quân Nghị.
Không kịp suy nghĩ nhiều, cô lao nhanh đến, đẩy anh ra. Trần Quân Nghị lảo đảo rồi ngã sóng soài xuống sàn. Lâu Nam cũng lao theo anh, dùng thân mình che chắn cho anh ngay thời khắc chiếc đèn rơi tự do xuống.
Cách đó không xa, Tuấn Khải cũng theo phản xạ, xoay lưng che chắn cho Hạ Vân Thanh vì anh sợ những mảnh vỡ sẽ văng tứ tung và trúng vào người cô.
Rầm!
Loảng xoảng!
- Á… á… á…
Vô số âm thanh chấn động và tiếng la hét trộn lẫn vào nhau vang lên. Hạ Vân Thanh vô thức nhắm mắt, nắm c.h.ặ.t t.a.y áo người trước mặt, vùi đầu vào lòng anh.